"Vậy sao?" Phỉ Thúy chăm chú lắng nghe, rồi nói tiếp, “Bây giờ trời nóng, mồ hôi chảy nhiều. Ăn nhiều muối sẽ tốt cho cơ thể.”
“Vâng.”
Bảo Ngọc cho rằng nương sơ ý cho nhiều muối, dùng cớ như vậy để che giấu cho nên nhu thuận gật đầu, hắn cũng không có vạch trần, trong lòng nghĩ : Quên đi, hắn mau lớn nhanh một chút. Về sau có thể chiếu cố nương. Sơ ý một chút cũng không có gì ghê gớm.
Đồ vật để lại cho Bảo Ngọc, Phỉ Thúy đều dùng một cái hộp gỗ để đựng. Đêm hôm đó, nàng cũng không có ghi âm, lục phủ ngũ tạng giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm, cảm giác vừa đau vừa ngứa, làm cho nàng lăn lộn trên giường.
Nàng cảm thấy không thể chờ thêm được nữa, nếu không sẽ không thể trụ được nữa.
Lúc này, nàng chỉ có thể nghĩ được duy nhất một biện pháp, đó là giao Bảo Ngọc cho phụ thân của hắn.
Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, Phỉ Thúy hạ mê dược vào đồ ăn cửa Tử Ngọc. Nhìn nhi tử ngủ thiếp đi, lúc này nàng mới trang điểm một chút “Thân ái, ta hiện tại thế nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play