Nghe vậy, những người khác mới liên tục nói "Hoàng thượng thánh minh", sau đó cùng nhau đi vào.
Hoàng đế lắc đầu, nói với Tiểu Huyên Tử, “Thân là nam tử hán đại trượng phu, lại không có chút trách nhiệm nào, xem ra, Khương thị mới là đại phu tốt, rõ ràng đã đấu với Hồ Hạnh Lâm đến mức nào rồi, thấy đứa bé chịu khổ, vẫn không hề khoanh tay đứng nhìn.”
Tiểu Huyên Tử gật đầu lia lịa, “Khương cô nương cũng mới sinh con không lâu, có lẽ là đồng cảm. Hơn nữa Hoàng thượng, người không thấy Quận vương điện hạ từ khi có con, tính tình cũng thay đổi không ít sao?”
Vừa rồi, hắn còn lên tiếng dạy dỗ đám thái y kia.
Nếu là trước đây, gặp chuyện tương tự thì tức giận là chắc chắn, nhưng hắn nhất định sẽ không tự mình lãng phí nước bọt, chỉ cần định tội những người này là không làm tròn trách nhiệm là được rồi.
Hoàng đế nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi cười, “Thật sự là vậy, Tiểu Huyên Tử, sư phụ của ngươi dạy tốt lắm, sự tỉ mỉ này của ngươi, trẫm cũng sắp không bằng rồi. Đi thôi, trẫm vào trong trấn giữ cho con của Chu thị.”
Không phải nói long khí của hắn có thể che chở cho đứa bé sao? Hy vọng có hắn ở đó, đứa bé sẽ không sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play