Ai ngờ vừa mới nhích bước, tay lại bị đột ngột giữ chặt. "Vân Phi, ngươi đi mau! Nơi này là một căn phế trạch, cứ ra cửa rồi chạy thẳng là được, còn có những người hầu đó, đừng bận tâm đến ta!"
"Tiểu thư, người ở nơi nào? Nô tỳ không thấy người, nô tỳ sao có thể bỏ lại người mà đi..." Tiếng khóc tràn ngập khắp căn nhà.
An Tình chỉ là theo trực giác mà nắm lấy Đoạn Diệc, nhưng nàng tự mình cũng rõ ràng, bất quá chỉ là như muối bỏ biển mà thôi. Rất nhanh, xúc cảm trong tay biến mất. Nàng biết, Đoạn Diệc có thể tùy ý khống chế thân thể mình, mặc kệ là thành hình hay ở dạng u linh.
"Đi mau! Thân thể ta không tốt, chạy không nhanh. Ngươi đi rồi, ta còn có hy vọng sống sót. Về phủ tìm người đến cứu ta, ngươi đi mau!"
Hơi thở âm lãnh như thủy triều bao quanh lấy người. Nháy mắt, An Tình liền cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn. Toàn thân nàng không thể động đậy, thậm chí ngay cả lời nói cũng không thốt nên lời.
Đoạn Diệc cười lạnh một tiếng, hắn dừng bước chân, lại một lần nữa quay về bên cạnh An Tình. Ánh mắt trầm tối nhìn chằm chằm gương mặt nàng trong bóng tối.
"Thả bọn họ ra, ta có thể ở lại đây..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play