"Nuôi dưỡng nam sủng, trêu đùa trọng thần! Đan Dương trưởng công chúa Lý Hoài Ngọc, người đã hoành hành ngang ngược, gây họa triều chính suốt tám năm, đã băng hà. Nàng mất vào đúng ngày tân hoàng đăng cơ, thất khiếu chảy máu, chết thảm vô cùng. Trăm quan chúc mừng, vạn dân reo hò: Ác giả ác báo! Chết đáng đời!
Tuy nhiên, vào ngày đầu thất, Đan Dương công chúa mượn xác hoàn hồn, trở thành Tứ tiểu thư của Bạch phủ. Cái gì? Bạch Tứ tiểu thư này là một kẻ ngốc? Không nơi nương tựa? Còn bị người khác cướp hôn sự sao?
Hoài Ngọc đập bàn đứng dậy: "Thật là vô lý!" Đấu trí mưu kinh người, hô mưa gọi gió vạn người giúp đỡ, có nàng Đan Dương công chúa ở đây, còn sợ không thay đổi được vận mệnh của kẻ ngốc này sao?
Chỉ là, ai có thể nói cho nàng biết, chỉ là trèo tường thôi mà, tại sao lại đè trúng Tử Dương Quân Giang Huyền Cẩn?
...
"Quân thượng đã từng yêu ai chưa?"
"Yêu rồi."
"Yêu như thế nào?"
"Lúc bắt đầu, dùng mọi thủ đoạn, cũng muốn nàng hồn bay phách tán."
"Lúc kết thúc, dùng hết mọi cách, chỉ mong nàng có thể công đức viên mãn."