Đợi cảm xúc của cô bình ổn lại, nước ấm được đưa đến, ngay sau đó viên thuốc đắng chát được ấn vào giữa đôi môi.
Khương Dĩ Nha theo bản năng muốn nhổ ra, lại bị một bàn tay to khô ráo nâng cằm dưới của cô lên, giữ chặt lại.
Người vừa mới còn đang giãy dụa đột nhiên không động đậy nữa, đôi lông mày cau lại từ từ giãn ra, dường như nhận được sự trấn an nào đó.
Nhưng rất nhanh, khi yết hầu bị lòng bàn tay thô ráp bất ngờ ấn nhẹ một cái, Khương Dĩ Nha bị ép nuốt viên thuốc, gương mặt nhỏ nhắn lại nhăn lại.
Thật đắng.
Cô nghiêng mặt đi, tránh ngụm nước được đưa tới bên miệng, ủy khuất rúc vào trong chiếc áo khoác tai thỏ, cuộn tròn lại thành một cục.
Trông dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Vệ Độ Ảnh hơi luống cuống tay chân nhìn cô, há miệng nhưng lại không biết dỗ dành thế nào.
"Đã bảo thuốc đắng lắm, đáng lẽ nên nghe tôi nghiền thuốc thành bột, hòa vào nước trà."
“Như vậy vừa đắng lại vừa ngọt, chẳng phải càng khó uống hơn sao?”
Cậu nam sinh mặc đồ hiệu và một nam sinh khác chen chúc bên cạnh Vệ Độ Ảnh, ồn ào tranh cãi về việc làm sao cho Khương Dĩ Nha uống thuốc, ai cũng thấy người kia nói không đúng.
Ba nam sinh còn lại cũng không nhàn rỗi, đang loay hoay với số thức ăn ít ỏi còn lại của bọn họ.
"Mấy thứ này cũng không dễ nuốt đâu… Nếu có cháo thì tốt rồi, cháo Bát Bảo đóng hộp cũng được."
"Kiểu gì cũng phải cho cô ấy ăn chút gì đó."
“Khoan đã, trước khi mấy người cho uống thuốc không cho cô ấy ăn lót dạ chút gì sao?!”
Vừa dứt lời, phòng dụng cụ chìm vào sự im lặng kỳ quái.
Sáu nam sinh cao lớn vạm vỡ ngồi xổm trên mặt đất, nhìn nhau, chưa đầy mấy giây, sự bối rối hiện rõ trên mặt.
Sau khi vội vàng cuống quýt cho Khương Dĩ Nha ăn thêm không ít đồ dễ nuốt, ánh trăng ngoài cửa sổ đã rọi đầy sân trường.
"Chúng ta sắp xếp thứ tự trực đêm đi? Sáu người vừa vặn chia làm ba ca." có người lên tiếng đề nghị.
"Được thôi, tôi còn chưa buồn ngủ, có thể trực ca đầu." Cậu nam sinh mặc đồ hiệu uể oải nhai bánh quy Tô Đả còn thừa, mắt không tự chủ liếc nhìn về phía Khương Dĩ Nha đang ngủ trên nệm êm.
Có lẽ nên may thêm cho cô một bộ quần áo.
Nếu là trước kia, cậu ta hoàn toàn không dám nghĩ, nhưng bây giờ…
Cậu nam sinh mặc đồ hiệu tưởng rằng hành động kín đáo của mình không ai phát hiện, ngờ đâu vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của bạn cùng phòng cũng đang che giấu những tâm tư không thể nói với ai.
Sự ngầm hiểu lặng lẽ như vậy đã đạt thành.
Những người khác đều không có ý kiến gì với đề nghị này, lại nhìn về phía Vệ Độ Ảnh: "Cậu có muốn nghỉ ngơi trước không?"
"Không cần tính cả tôi." Vệ Độ Ảnh ngồi xếp bằng bên cạnh nệm êm, cả người chìm vào bóng tối, giống như một con chó săn ẩn mình trong bóng tối hết lòng bảo vệ chủ nhân.
Những người khác bị thái độ khó chịu của Vệ Độ Ảnh làm cho hơi bực mình.
"Cậu cái người này, sao không biết điều thế?!"
"Chúng tôi cũng không phải mãnh thú gì, cậu đề phòng chúng tôi như vậy là có ý gì?"
"Tất cả đều là bạn học, chăm sóc lẫn nhau một chút là hợp tình hợp lý. Cậu có thể thức một đêm, chẳng lẽ cứ không nghỉ ngơi không ngủ mãi được sao?"
"Bùi Tinh Hằng đã chết rồi, cậu với cô ta lại không có quan hệ gì, dựa vào đâu mà không cho mọi người thay phiên chăm sóc?" Giọng điệu của cậu nam sinh mặc đồ hiệu đột nhiên trở nên gay gắt.
Câu nói này trực tiếp bóc trần những tâm tư đen tối ẩn giấu dưới đáy lòng của mọi người ở đây, phơi bày ra một cách trần trụi.
Zombie bùng phát, nhưng mạng lưới vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, lúc nghỉ ngơi mọi người lướt điện thoại đọc được không ít tin tức bên ngoài.
Ngoài thông báo khẩn cấp được phát đi phát lại trong tin tức "Tất cả mọi người cố gắng hết sức ở trong nhà, không nên ra ngoài", thì nhiều nhất chính là nội dung về thành phố C.
Thành phố C, là thành phố đầu tiên bùng phát Zombie, đã hoàn toàn thất thủ, không ai có thể trốn thoát từ bên trong.
Bùi Tinh Hằng không thể nào còn sống.
Khi vừa biết được tin này, tâm trạng của mọi người đều không tốt lắm, có sự tiếc nuối và bi thương đối với cái chêts của bạn học, có sự lo lắng bất an cho việc liệu bản thân có thể thuận lợi sống sót trong tận thế này không, và còn… một niềm vui thầm kín không thể kìm nén trào dâng từ đáy lòng.
Bọn họ đều ôm chung một tâm tư, như những con chuột rình rập trong góc tối.
Vệ Độ Ảnh, cũng chẳng quang minh chính đại hơn bọn họ bao nhiêu.
Nhưng dù đã nói đến mức này, Vệ Độ Ảnh vẫn cứng đầu như cũ, chỉ chuyên tâm dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Khương Dĩ Nha…
Trên một con phố nào đó ở thành phố C, hai bóng người đang lao đi vun vút.
Phía sau họ là một bầy Zombie đông nghịt, con đường phía trước cũng bị Zombie vây kín, nhìn hút tầm mắt tựa như địa ngục trần gian.
Hai người chính là Bùi Tinh Hằng và Diệp Tòng Tranh đã trốn thoát từ sân vận động.
Ban đầu đội ngũ đào vong có khoảng hơn ba mươi người, trên đường đi người thì chết, người thì lạc, hiện giờ chỉ còn lại hai người bọn họ kề vai chiến đấu.
Tránh thoát móng vuốt sắc nhọn của Zombie, lao vào một cửa hàng tiện lợi, đóng sập cửa, khóa lại, dùng tủ nặng chặn cửa, hai người thực hiện một mạch, phối hợp vô cùng ăn ý.
Sau khi kiểm tra trong cửa hàng tiện lợi không có Zombie nào khác, hai người cuối cùng cũng được thở dốc, dựa lưng vào tường từ từ trượt xuống đất.
Người Diệp Tòng Tranh đầy máu đen do giết Zombie để lại, lồng ngực phập phồng dữ dội, thở ra từng hơi nặng nhọc, Bùi Tinh Hằng còn thảm hơn hắn ta một chút.
Trên mặt hắn một mảng đỏ rực vì máu, không chỉ có máu Zombie, mà còn có máu của chính mình.
Một vết thương cắt ngang sống mũi cao của hắn, một vết thương khác rách từ dưới mắt trái kéo dài đến mang tai, hai vết thương giao nhau thành một dấu chéo, sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương.
Đó là vết thương khi chạy trốn khỏi cây cầu vượt sông lúc trước.
Cây cầu lớn bắc qua hai thành phố C và B, máy bay trực thăng cứu viện ở ngay phía đối diện cầu, thế nhưng do đội cứu viện phán đoán sai tình hình trên cầu, dẫn đến toàn bộ đội ngũ người sống sót bị kẹt lại giữa cầu, hơn một nửa người bị Zombie cắn chết một cách tức tưởi, những người còn lại vì tranh giành suất lên máy bay trực thăng mà không ngần ngại ra tay với người bên cạnh, cuối cùng số người leo lên được máy bay trực thăng chỉ còn lác đác vài người.
Người anh em tốt của Bùi Tinh Hằng chính là người đã leo lên được máy bay trực thăng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc cuối cùng.
Trước khi hai người tách ra, Bùi Tinh Hằng chỉ kịp nhờ đối phương chăm sóc Khương Dĩ Nha.
Sau đó nữa, Bùi Tinh Hằng và Diệp Tòng Tranh bị bầy thây ma hoàn toàn chia cắt, chỉ có thể từ trên cầu rút lui về thành phố C.
Chuyện tồi tệ cứ nối tiếp nhau ập đến, Bùi Tinh Hằng có vẻ hơi sốt ruột nghịch chiếc điện thoại màn hình vỡ nát, gửi đi một tin nhắn cho Khương Dĩ Nha, nhưng thanh tiến độ xoay tròn mãi mà vẫn không báo tin nhắn đã được gửi đi.