“Ăn cơm cho ngoan.”
Câu “Anh đừng nhìn em” đã đến bên miệng, mà Mộ Tinh thế nào cũng không thốt nên lời.
Cô biết điều gật đầu, tự múc cho mình một bát canh sườn củ cải làm món kết thúc.
Ăn xong, cô không giữ hình tượng mà nằm bẹp ra ghế.
Dù Tiểu Phấn nhìn có vẻ đã hồi phục, Mộ Tinh vẫn không nhịn được hỏi:
“Tiểu Phấn còn thấy khó chịu chỗ nào không? Chị vừa mới điều chế xong thuốc trị thương cao cấp, sau này có bị thương cũng không cần lo nữa.”
Tiểu Phấn vẫy xúc tu ra hiệu: ‘Không sao rồi.’

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play