Cô ngây ra một lúc, cảm thấy hoa mắt, cả tầm nhìn bị phủ bởi một lớp hồng nhạt. Trên trán truyền đến cảm giác lành lạnh dễ chịu, khiến đầu óc cô tỉnh táo hẳn.
“Tinh, tỷ ngủ lâu quá rồi, có phải bị thương không?”
Trong nhận thức của Tiểu Phấn, chỉ khi bị thương thì mới ngủ lâu như vậy.
Mộ Tinh nở nụ cười, để nó bò vào lòng bàn tay rồi chống tay ngồi dậy.
“Không bị thương, chỉ là hơi mệt. Lâu lắm rồi mới được một giấc ngủ ngon thế này.”
Tiểu Phấn vẫn chưa yên tâm, vươn xúc tu ra sờ mặt cô.
Mộ Tinh cũng cúi đầu, mặc kệ nó chạm vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play