Editor: Xuri
Tôi đang nấu cơm trong bếp thì nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng khách truyền tới.
“Về rồi à?”
“Ừ.” Tiêu Diễn đi tới phía sau tôi, đưa tay ôm lấy eo tôi, “Vất vả rồi, cho anh hôn một cái.”
Tôi nghiêng mặt cho anh ấy hôn lên, sau đó cười đẩy anh ra, “Thôi được rồi, đi lấy bát đũa ra dọn bàn ăn đi.”
“Được.”
Tiêu Diễn lấy bát đũa bày ra bàn ăn, tiếng nói của anh xen lẫn với tiếng va chạm giữa bát đũa và mặt bàn vọng vào trong bếp: “À đúng rồi, Cảnh Minh và An Nhiên định ngày cưới rồi, cuối tháng này, cậu ấy mang thiệp mời tới công ty đưa cho anh.”
“Thật à? Nhanh vậy sao.” Tôi hơi ngạc nhiên, “Trước đó thấy hai người cãi nhau ầm ĩ, em còn tưởng là chia tay luôn rồi chứ.”
“Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là cãi to thôi, nói rõ ra là ổn rồi.”
Cơm nước xong xuôi, Tiêu Diễn mang bát vào bếp, bỏ vào máy rửa bát.
Tôi ôm điện thoại ngồi trên sofa tám chuyện với mấy cô bạn.
“Nói chuyện với ai mà em cười vui thế?” Tiêu Diễn đi tới ngồi bên cạnh, đưa tay kéo tôi vào lòng anh.
“Là Nhiên Nhiên, chị ấy bảo mở chung một trại cưỡi ngựa với bạn, rủ em mai qua chơi.”
“Ở đâu?”
“Nè.” Tôi mở hình Nhiên Nhiên gửi cho, đưa cho anh ấy xem.
Tiêu Diễn nhìn địa chỉ trên ảnh, khẽ nhíu mày, “Ở ngoại ô phía Bắc à, xa thế, mai anh đưa em đi.”
“Ừm?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, “Mai anh không tới công ty à?”
“Mai không có việc gì quan trọng, không đi cũng được.”
Tôi đưa ngón tay chọc chọc vào ngực anh, “Anh là ông chủ mà lại dám làm gương xấu, lười biếng trốn việc?”
Ánh mắt Tiêu Diễn đầy ý cười, liếc tôi một cái, “Cũng tại ai đó ngốc quá mà.”
Hả?
Tôi ngồi dậy khỏi lòng anh, đưa tay véo má anh.
“Anh bảo ai ngốc đấy hả!”
Tiêu Diễn vừa cười vừa gỡ tay tôi xuống, “Sao, ngốc còn không cho người ta nói à? Lần trước ai là người bật định vị mà vẫn đi lạc đường, còn gọi điện cho anh khóc nhè?”
…
Tôi trừng mắt nhìn anh, “Anh hùng không nhắc chuyện năm xưa, cảm ơn anh nhiều!”
Hơn nữa đâu thể trách tôi được, lần đó đường vòng vo phức tạp như mê cung vậy.
“Rồi rồi rồi, nhưng mà mai anh nhất định phải đi cùng em, lỡ như em ở trong thành phố còn đi lạc được thì…”
“Anh!”
“…Anh không cố ý mà.” Tiêu Diễn nhìn tôi với vẻ mặt vô tội.