Bảo Bảo hệ thống giọng điệu đầy đạo lý rõ ràng.

"Ngược hướng huấn cẩu, nghĩa là hoàn toàn trái ngược với cách mà nguyên chủ đã dùng trước đây – không đánh, không mắng, không tra tấn – làm hoàn toàn ngược lại.”

Tô Thất Thiển hồi tưởng lại một chút, nguyên chủ trước kia thích dùng đủ loại dụng cụ tra tấn hung hãn, cứ thế mà tra tấn đến cùng.

Ghế hổ, ghế cao áp, gậy sói răng… càng tra, thân thể lính gác càng đau, càng tru lớn tiếng, cô ta lại càng cười khoái chí.

Như thể đang thỏa mãn một loại tâm lý vặn vẹo, biến thái.

Lính gác bị nhục nhã đến không chịu nổi, nhưng vì thân phận cao quý của nguyên chủ, cũng chỉ có thể nghiến răng nuốt vào bụng.

“Vậy cái cách ngược hướng này là sao?”

Tô Thất Thiển vô thức cau mày.

Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, đáng lẽ sẽ thiếu tình yêu, tính cách độc lập, đến khi trưởng thành, cho dù có vượt cấp xã hội đi chăng nữa, sao lại có thể trong thời gian ngắn biến thành kẻ độc ác, rắn rết và lười biếng như thế này chứ?

Lười biếng là thứ mà cô không tài nào lý giải được. Nếu đổi lại là cô, đã nghèo đến thế, có cơ hội xoay mình, thì chỉ có thể điên cuồng nắm bắt mọi cơ hội để kiếm tiền.

Chế độ đãi ngộ dành cho Dẫn đường chất lượng cao ở Tháp Trung ương không nghi ngờ gì là tốt nhất.

Chẳng lẽ nguyên chủ căm hận lính gác đến tận xương tủy, hay là còn ẩn tình gì khác?

Tô Thất Thiển nghĩ mãi mà không ra.

Từ khi cô xuyên đến đây và bị lưu đày, lính gác bên cạnh đều tỏ thái độ khinh thường và miệt thị cô, khiến cô vô cùng cạn lời.

Thậm chí khi mở tài khoản Tinh Võng của mình ra, cũng toàn là tin nhắn chửi rủa từ những tài khoản ẩn danh.

Phần lớn đều là người bình thường.

Bởi vì lính gác mắng Dẫn đường là sẽ phải ngồi tù.

Cho nên dù có bất mãn cỡ nào, họ cũng chỉ dám bày tỏ cảm xúc một chút mà thôi.

“Cho nên lần này cần áp dụng thái độ ngược lại, huấn luyện chó điên theo hướng mềm mỏng hơn, tránh dùng cách cực đoan. Ngoài những hình phạt bắt buộc, hãy tận dụng khả năng trà xanh và biểu diễn của ký chủ, áp dụng phương pháp của chính mình để thuần hóa đám chó điên ấy, khiến họ tự nguyện theo đuổi cô, tình nguyện trở thành chó trung thành của cô~”

Bảo Bảo hệ thống hào hứng mô tả, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Tô Thất Thiển càng lúc càng đen.

“Tôi có thể từ chối kịch bản này không?”

Tô Thất Thiển theo bản năng cảm thấy bất an.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ vốn rất nhạy bén, chỉ là hiện tại cô còn chưa hiểu rõ thế giới này.

Tỷ lệ xây trạm canh gác ở thế giới này cao đến mức kinh khủng, đồng nghĩa với việc phần lớn thời gian của lính gác là ở trong trạng thái điên loạn và bị tra tấn.

Tra tấn tinh thần là thứ khó chịu đựng nhất. Từ khi thức tỉnh trở thành lính gác, số phận của họ đã bị gắn liền với nỗi đau này, không thể trốn thoát.

Lâu dần, khát vọng về mặt sinh lý lẫn tâm lý đối với Dẫn đường cũng trở nên càng lúc càng cố chấp và méo mó. Không có được thì đau khổ, mà đau khổ lâu ngày sẽ sinh ra một loại tâm thái vặn vẹo, u ám.

Họ dùng mọi cách, không từ thủ đoạn, chỉ để dụ dỗ Dẫn đường trấn an mình dù chỉ một chút.

Dù là điên loạn hay giả đáng thương, diễn kịch hay thật lòng, miễn là đạt được mục đích thì họ sẵn sàng phát cuồng.

Cũng chính vì vậy, trong lúc trấn an, Dẫn đường mới phải áp dụng một số biện pháp cưỡng chế, một phần là để bảo vệ bản thân, nhưng phần lớn là để ngăn họ được voi đòi tiên.

Có trấn an tinh thần rồi, họ sẽ muốn tiếp xúc thân thể.

Nắm tay rồi thì sẽ muốn ôm.

Giống như một cái giếng khô cạn vô đáy, tham lam không biết điểm dừng.

Hệ thống muốn cô huấn luyện chó điên theo hướng ngược lại – đối với lính gác Hắc Tháp điên cuồng mà nói, chẳng khác nào đẩy cô vào đống lửa.

Hệ thống: “Tiếc rằng, nếu ký chủ từ chối thì chỉ có thể bị xóa sổ thôi ~”

Chủ hệ thống đã giao kịch bản, hệ thống cũng không thể từ chối, chỉ có thể thay đổi ký chủ khác.

Tô Thất Thiển: “……”

@&⁷##…&@

Sau một tràng chửi thầm hệ thống trong lòng, cô đành bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực.

“Được rồi, tôi chấp nhận, tôi chấp nhận.”

Chết một cách tử tế cũng không bằng tiếp tục sống.

Bảo Bảo: “Ký chủ không cần lo lắng, hệ thống sẽ không để cô gặp nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa trong quá trình thuần hóa lính gác, cô cũng sẽ được thăng cấp đấy ~”

Nghe đến từ “thăng cấp”, Tô Thất Thiển thở phào nhẹ nhõm, ít ra cũng có chút phúc lợi.

“Trong lúc trấn an, cô có thể dần nâng cao cấp độ tinh thần lực của mình, mà tinh thần lực càng mạnh, cũng có thể dùng làm vũ khí tấn công. Đây là điểm khác biệt giữa cô và những Dẫn đường khác.”

Hệ thống Bảo Bảo cho cô bàn tay vàng.

“Hơn nữa, hiện tại danh tiếng của cô ở thế giới này đã rất tệ rồi. Nếu còn cố chấp dùng cách trấn an cũ, thì chẳng mấy chốc sẽ đi tìm cái chết.”

Nếu tinh thần lực có thể làm vũ khí, thì cô không cần sợ đám lính gác kia nữa. Vậy lý thuyết này có thể áp dụng với cả mấy vật ô nhiễm kia không?

Nghĩ đến đây, tâm trạng Tô Thất Thiển khá hơn một chút, cảm thấy con đường phía trước không còn quá tối tăm và mù mịt.

Đây xem như là… kịch bản trưởng thành ngược hướng chăng?

Hệ thống Bảo Bảo lấy lòng ký chủ, vừa dụi dụi chỏm tóc ngốc vừa nói:

“Còn nữa, ký chủ sau này đừng chửi thầm tôi trong lòng nhé, Bảo Bảo nghe thấy đấy!”

“Được rồi, Bảo Bảo.”

Thấy cô hơi nhếch khóe môi, Ivan lướt qua một tia khinh thường.

“Hắc Tháp lính gác không giống mấy khu khác đâu, đừng tưởng có thể dùng mấy trò cũ của cô lên người họ.”

Bằng không, đám chó điên ấy sẽ cắn chết cô.

Câu này Ivan vì lịch sự nên không nói ra miệng.

Tô Thất Thiển cũng không để ý đến hắn, như bị ma xui quỷ khiến mà click mở thông tin cá nhân của mình.

Tin nhắn A: “Dẫn đường độc ác, sao cô còn chưa chết đi?”

Tin nhắn B: “Lính gác trẻ tuổi kia đáng thương như vậy, người nhà còn trông chờ cậu ấy nuôi cả nhà! Đồ đàn bà rắn rết!”

Tin nhắn C: “Đừng tưởng cô là Dẫn đường cấp S thì có thể chà đạp tôn nghiêm người khác! Sao còn chưa phán tử hình cô đi?”

Tin nhắn D: “Lưu đày đến Hắc Tháp, mong cô sớm ngày biến mất ~”

…….

Hàng loạt những lời độc địa đầy tính công kích khiến tâm trạng vừa mới khôi phục của Tô Thất Thiển lại tụt dốc không phanh. Cô lập tức đóng hộp tin nhắn, không thèm nhìn nữa.

Mắt không thấy, lòng không phiền.

Cô lại tò mò mở tài khoản ngân hàng của mình lên, khi thấy số dư là 0, gương mặt xinh đẹp hoàn toàn sụp đổ.

“Bảo Bảo, tại sao tài khoản tôi lại về 0?”

Lưu đày có thể chịu, bị chửi có thể chịu, nhưng không có tiền thì không thể chịu nổi!

“Ký chủ, do cô bị phán là đã phạm quá nhiều tội, toàn bộ tiền tiết kiệm đều bị tịch thu thanh lý rồi.”

Tô Thất Thiển: “@@&⁷##…&@”

….

—— Trung tâm kiểm soát Hắc Tháp ——

Trong đại sảnh kim loại xám tro, thiết kế hình giọt nước mang đầy phong cách công nghệ, kết hợp cùng với những bộ chế phục bó sát người màu đen kim loại trên người mấy lính gác càng làm tăng thêm cảm giác áp lực.

Mấy người lính gác này đều có thân hình cao lớn, khí chất xuất chúng, tóc và mắt màu khác nhau, nhưng không hẹn mà cùng nhìn về phía vị trí chủ tọa chính giữa – nơi Hắc Dữ đang ngồi.

Hắc Dữ – chỉ huy tối cao của Hắc Tháp.

Tuổi: 28

Cấp độ tinh thần lực: SSS++

Tinh thần thể: Bảo mật

Những lính gác kia đều có gương mặt điêu khắc tinh xảo, sống mũi cao, môi đầy đặn, ngũ quan thâm sâu.

Ngồi trên ghế chủ tọa, Hắc Dữ có vẻ ngoài pha trộn giữa nét phương Tây và Á Đông, đôi mắt đen độc nhất vô nhị càng làm tăng thêm vẻ mơ màng.

Tựa như vách đá treo trên vách núi sâu, hay rặng đá ngầm bên bờ biển – nguy nga mà cô độc, tuấn tú nhưng khó gần.

Chỉ là, mấy người lính gác này toàn thân đều toát ra sát khí không thể xem nhẹ, khí chất bạo liệt tràn ra ngoài, khiến người khác rõ ràng cảm giác được ý vị người sống chớ gần

………………

Ê nha, này giống thiết lập hắc ám dẫn đường vậy, hắc ám dẫn đường vừa là dẫn đường hệ chữa trị vừa là dẫn đường hệ tấn công ấy, hiếm lắm mới thấy nhe =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play