“Phòng nghỉ của cậu ở bên này, mời đi theo tôi.” Nhân viên làm việc vô cùng cẩn trọng, dẫn một nam sinh mặt lạnh như tiền đi đến khu nghỉ ngơi của cậu ta.

Trong chương trình này vốn đã quen với đủ kiểu “tiểu thịt tươi” (chỉ các chàng trai trẻ đẹp), vậy mà nhan sắc của thực tập sinh tên là Túc Dương vẫn khiến nhân viên này không khỏi thầm tán thưởng trong lòng.

Ngũ quan sắc sảo tinh tế, đôi mắt dài và hẹp ánh lên tia sáng lạnh lẽo, con ngươi đen kịt như vực sâu. Đôi môi mỏng mím chặt mang theo vẻ lạnh lùng, nhưng điểm nốt ruồi nhỏ ở đầu mũi lại vô tình khiến cậu ta thêm vài phần mị hoặc.

Dù có một gương mặt xuất sắc đến vậy, nhân viên vẫn không dám đối mặt trực diện với cậu ta.

Bởi vì cảm giác tỏa ra từ người thực tập sinh này như viết rõ bốn chữ to: “Người sống chớ lại gần.”

Trên đường dẫn đến phòng nghỉ, nếu đổi lại là một thực tập sinh khác thì có lẽ đã bắt chuyện tán gẫu từ lâu. Nhưng Túc Dương từ đầu đến cuối không nói một lời, giữa hai người là sự im lặng tĩnh mịch đến khó xử.

Không phải nhân viên không muốn chủ động làm dịu không khí, nhưng mỗi lần định bắt chuyện và nhìn vào mắt Túc Dương để tạo tương tác…

Túc Dương luôn nhanh hơn một nhịp mà lập tức tránh ánh mắt đó đi.

Anh nhìn – cậu né. Anh đuổi – cậu lảng. Anh... bó tay rồi.

Nhân viên công tác: ???

Thật sự có người sinh ra đã mang thiên phú né giao tiếp bằng mắt như vậy sao?

Cuối cùng cũng dẫn được người đến đúng phòng, nhân viên kia thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay người rời đi nhanh như trốn nạn.

Anh ta không nhận ra rằng, thực tập sinh phía sau... còn thở phào nhẹ nhõm hơn cả anh.

Túc Dương đẩy cửa bước vào phòng nghỉ. Phát hiện nơi này chỉ có một mình, cuối cùng dây thần kinh căng như dây đàn trên cả đoạn đường mới có thể thả lỏng.

Ở một mình với người lạ thực sự quá áp lực, nếu không nhờ nhân viên kia đi trước dẫn đường, cậu sợ là sẽ dùng tốc độ chạy thần sầu mài mòn cả đế giày để thoát về đây.

Bây giờ cuối cùng cũng chỉ còn lại bản thân, Túc Dương thở phào, thả lỏng ngồi xuống chiếc sofa trong phòng nghỉ.

[Nhắc nhở ký chủ: Có một chiếc camera được đặt ở bên cạnh gương đối diện.]

Ngay khi mông vừa chạm vào sofa, sự mềm mại trong chớp mắt liền hóa thành cảm giác cứng đờ. Cơ thể cậu lập tức bước vào trạng thái cảnh giác cấp cao.

Làm theo chỉ dẫn của hệ thống vang lên trong đầu, Túc Dương quay đầu nhìn về phía chiếc gương — ngay bên cạnh đó, quả nhiên có một chiếc camera đang hướng thẳng về phía cậu.

Túc Dương lén lút vươn tay, giơ lên trước ống kính một chút để thăm dò góc độ quay. Quả nhiên — chiếc máy quay này cũng có góc chết, nằm ngay góc tường bên cạnh cánh cửa.

Không chút do dự, cậu lập tức đi về phía đó. Dù phải quay mặt vào tường, cậu cũng không muốn nhất cử nhất động của mình bị ống kính theo dõi chặt chẽ.

Túc Dương mặt lạnh như tiền, sải bước đến góc khuất. Không còn cảm giác bị giám sát nữa, cuối cùng cậu mới yên tâm lấy điện thoại ra.

Nhưng vừa mở khoá màn hình được vài giây…

Túc Dương bỗng cứng đờ.

Cái máy quay này…

Nó có thể xoay đầu?!

Ở khoảng cách gần ngay sát góc tường, Túc Dương gần như đối mặt trực diện với cái ống kính vừa chầm chậm xoay lại. Nếu nó mà biết nói chắc đã mở miệng:

“Ngươi đang giấu cái gì đấy? Cho ta xem xem!”

Túc Dương: ……

[Ký chủ à, máy quay này đúng là không có góc chết thật. Nó chuyên dùng để ghi hình thực tập sinh trong phòng nghỉ, sau đó cắt ghép biên tập thành clip tuyên truyền hậu trường.]

Không còn chỗ để trốn, Túc Dương đành ấm ức lê bước trở lại sofa, ngồi xuống với vẻ mặt vô cùng cam chịu.

[Chỗ này không có quyền riêng tư gì cả! Hệ thống, ta muốn bỏ thi!]

[QAQ]

[Một chiếc bánh ngọt nhỏ, nhịn một chút đi.]

[…… Hai chiếc!]

[Được nha được nha, hôm nay là ngày đầu tiên quay hình, để khích lệ ngươi, phá lệ thưởng cho hai cái.]

Nghe hệ thống thật sự đồng ý cho hai cái bánh nhỏ, mắt Túc Dương sáng rỡ. Cậu nhanh chóng quay lưng lại phía máy quay, duỗi tay ra, ý là:

“Đưa ngay cho ta đi!”

Hệ thống: ……

[Xem thường ta quá rồi đó nha! Đường đường là một hệ thống, lẽ nào lại quỵt nợ?!]

Túc Dương làm bộ như vô tình kéo áo khoác ra một chút, giấu tay trái vào bên trong. Trong khoảnh khắc, hai chiếc bánh nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.

Hai chiếc bánh này khác hẳn loại bánh bình thường — vừa xuất hiện đã tỏa ra hương thơm ngọt ngào quyến rũ. Bánh có màu vàng óng ả, nhìn cực kỳ mềm mại và xốp mịn.

Nhìn kỹ một chút, trên mặt bánh còn lấp lánh ánh sáng nhè nhẹ như có hiệu ứng đặc biệt bước ra từ phim hoạt hình, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng ngay lập tức.

Tuy nhiên, hiệu ứng đặc biệt đó chỉ có mình Túc Dương nhìn thấy, bởi vì cậu là người đã liên kết với hệ thống. Còn người bình thường trên Trái Đất thì không thể trông thấy những gia vị thần kỳ được “Thần Bếp Liên Minh” thêm vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play