Khoan đã… người kia là… Nguyễn Quân Hành – vai chính thụ trong quyển tiểu thuyết đó?!

Đường Manh ngây người.

Cậu vẫn còn nhớ rõ kết cục của quyển sách ấy từng khiến mình đau lòng thế nào. Một người như Nguyễn Quân Hành — xuất sắc, mạnh mẽ, lẻ ra phải có một cuộc sống huy hoàng — lại lặng lẽ qua đời tại mộ phần của mẹ.

Thật ra, Nguyễn Quân Hành không phải kiểu người vô tâm, không mưu cầu điều gì.

Hắn từng mơ về vô số điều tốt đẹp. Sau khi chữa khỏi bệnh cho mẹ, hắn muốn tiết kiệm đủ tiền để mua một căn nhà thực sự. Là người lớn lên trong khu ổ chuột, không có chỗ ở cố định, điều hắn mong muốn nhất chính là một ngôi nhà sạch sẽ, an toàn và đủ rộng để gọi là tổ ấm.

Hắn muốn trở thành một kỹ sư chế tạo cơ giáp — sáng tạo ra loại cơ giáp mà cả Omega cũng có thể điều khiển. Lớn lên ở khu nghèo, hắn đã quen với cảnh Omega bị đối xử tệ bạc. Nếu thật sự tồn tại loại cơ giáp ấy, có lẽ năm xưa mẹ hắn đã không phải chịu cảnh bệnh nặng kéo dài đến tuyệt vọng...

Thật ra, hắn đã phác thảo bản thiết kế sơ bộ. Nhưng mãi vẫn thiếu kinh phí để bắt đầu.

Tờ bản vẽ đó, hắn đặt tên là “Mẹ”.

Ngày mẹ được hạ táng, hắn đem bản thiết kế ấy chôn cùng bà dưới mộ lạnh.

Trước giây phút qua đời, ngoài việc muốn được ôm mẹ thêm lần nữa, liệu hắn có từng khát khao được gần thêm một chút với giấc mơ chưa thành?

Nội dung của chương cuối cùng trùng khớp với chương mở đầu — lúc Đường Manh xuyên vào.

“Đừng khóc. Khóc sẽ không xinh đẹp nữa.”

Lúc này, Đường Manh mới phát hiện: ngoại trừ lần đầu nghe tin mẹ mất, từ đó về sau, Nguyễn Quân Hành chưa từng rơi nước mắt nữa.

Trong chương một, khi Nguyễn Quân Hành nói lời đó với Đường Manh, cậu đang hoàn toàn sụp đổ. Cậu nghe không vào tai bất kỳ lời nào, thậm chí còn cho rằng Beta kia đang cười nhạo mình. Cậu tức giận ném khăn tay, rồi khóc lóc bỏ chạy, để lại Nhậm Triều Bắc ngồi tại chỗ, nhìn Beta cúi người nhặt lại chiếc khăn đã rơi.

Khi ấy, câu “Tôi chỉ thích Beta, ví dụ như cậu ấy” của Nhậm Triều Bắc chỉ là lời nói buột miệng. Nhưng sau khi chứng kiến sự bình tĩnh và lý trí của Nguyễn Quân Hành, hắn lại thực sự nảy sinh hứng thú.

Hắn nghĩ, giờ hắn cần một bạn đời hợp pháp để chặn lại chuỗi ngày bị bắt đi xem mắt.

“Ừ, cậu thật sự không tồi. Có hứng thú cân nhắc chuyện kết giao với tôi không?”

Đây chính là nội dung chương đầu tiên của 《 Người Yêu Beta Không Thể Bị Đánh Dấu 》.

Trong đầu tua lại cốt truyện với tốc độ ánh sáng, Đường Manh như đơ ra — cậu vừa bị một cú sốc lớn.

Nguyễn Quân Hành đứng từ xa nhìn sang.

Từ lúc Omega kia bước vào nhà ăn, tất cả mọi người, kể cả khách và nhân viên, đều bị hút mắt. Người ấy quá đỗi xinh đẹp. Từ đầu đến chân được chăm chút đến từng chi tiết, tựa như một đóa hoa hồng được tưới tắm bởi tình yêu và tiền bạc. Dù chưa lại gần, chỉ cần nhìn thôi cũng như có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào vương vấn trong không khí.

Trên gương mặt ấy chẳng thể giấu nổi tâm trạng. Bước chân nhẹ nhàng, sinh động. Nguyễn Quân Hành ngồi cách mấy bàn, lặng lẽ quan sát. Nhìn thấy cậu Omega không ngừng chỉnh lại quần áo, vừa đi vừa lẩm bẩm điều gì đó, hắn đoán ngay — người này sắp gặp một ai đó rất quan trọng.

Khi Nguyễn Quân Hành bưng ly sữa bò đi tới chiếc bàn kia, hắn thấy Omega xinh đẹp ấy đang soi đi soi lại gương trang điểm nhỏ.Hắn không khỏi nghĩ thầm:

Có lẽ cậu ấy sắp gặp người mình thích.

“Cậu hôm nay rất xinh đẹp.”
Đó là lời hắn nói để trấn an vị khách đang có vẻ căng thẳng. Nhưng thật ra, không chỉ là lời an ủi — mà chính là điều hắn thật lòng cảm nhận.

“Nếu tôi là Alpha,” hắn nghĩ, “với một Omega đáng yêu thế này, nhất định tôi cũng sẽ theo đuổi.”

Ở khu bếp phía sau, mấy nhân viên Beta đang tụm lại bàn tán.

“Đáng yêu như vậy á! Nếu tôi là Alpha, tôi cũng theo đuổi luôn!”


“Đúng đó!”


“Thật ghen tị với cái Alpha nào sắp được hẹn hò với cậu ấy ghê.”

Nguyễn Quân Hành chỉ yên lặng nghe những lời bàn tán ấy. Từ nhỏ đến lớn, vì mẹ mắc bệnh nặng, hắn chưa từng giống như những người trẻ cùng tuổi có tâm trí nghĩ đến chuyện yêu đương.

Một người phục vụ khác chen vào, háo hức kể:

“Tôi thấy rồi nha! Đối tượng của Omega đó là một Alpha rất điển trai!”
“Nhìn cực kỳ xứng đôi luôn! Tôi chẳng biết nên ghen tị với ai nữa!”

Mọi người hào hứng bàn luận không ngừng. Chỉ có Nguyễn Quân Hành vẫn tiếp tục làm việc một cách lặng lẽ, cho đến khi...

“Cậu ấy khóc rồi.”

Ngay khoảnh khắc đó, Nguyễn Quân Hành không biết vì sao mình lại hành động như thế — hắn lấy ra chiếc khăn tay thêu của mẹ, đi đến đưa cho Omega đang khóc nức nở kia.

Có lẽ là vì ảnh hưởng từ mẹ, nên hắn chưa bao giờ có thể chịu được cảnh một Omega khóc.

Dưới ánh mắt đầy quan tâm của Nguyễn Quân Hành, Omega xinh đẹp ấy ngẩng đầu lên. Lông mi dài cong vút vẫn còn đọng nước, ánh đèn lấp lánh trong nhà ăn phản chiếu vào đôi mắt ướt đẫm, như cả bầu trời sao ngưng đọng ở đó. Giọng nói của cậu vẫn còn vương lại âm điệu nghẹn ngào, nhỏ nhẹ, do dự — nhưng lại mang theo một sự quyết tâm khó hiểu:

“Ừm… anh thật sự không tồi…”

“Anh có hứng thú thử hẹn hò với tôi không?”

Nguyễn Quân Hành: “???”

Nhậm Triều Bắc: “???”

Nhậm Triều Bắc cau mày, không vui nói:
“Tôi hy vọng cậu giữ lý trí một chút. Đừng vì tôi theo đuổi một Beta mà cậu không thích lại sinh ra phản ứng bốc đồng như vậy.”

Đường Manh trừng mắt nhìn Nhậm Triều Bắc một cái, ánh mắt đầy lửa giận.

Cậu hoàn toàn lý trí đấy chứ! Ít nhất còn lý trí hơn cái kẻ vừa miệng nói không thích Omega, vậy mà lại muốn "cải tạo" Nguyễn Quân Hành thành Omega ấy chứ!

Việc cậu vừa rồi cướp lời thoại của Nhậm Triều Bắc, hoàn toàn là quyết định có suy nghĩ kỹ càng.

Từ trước đến nay, mơ ước lớn nhất của Đường Manh là lấy được một Alpha chất lượng tốt, cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, sinh hai đứa con thông minh đáng yêu. Cậu sẽ dồn hết tâm huyết để gìn giữ giấc mộng đẹp đẽ ấy.

Thế nhưng, trong nguyên tác lại nói rằng tương lai cậu sẽ biến thành một Alpha — thậm chí còn là Alpha cấp S, tương đương với cấp bậc của cậu bây giờ, một Omega S.

Hai Alpha thì sao mà sinh con được?
Vậy là Nhậm Triều Bắc lập tức bị cậu đá khỏi danh sách "gia đình tương lai".

Ban đầu, Đường Manh còn hơi nghi ngờ độ chân thật của cuốn sách trong đầu mình. Nhưng Nguyễn Quân Hành lại hành xử giống chương một trong sách y như đúc, chẳng lẽ xậu có thể tiên đoán trước hành vi tương lai của người khác?

Đúng rồi! Còn một cách xác nhận nữa!

Sau khi trừng Nhậm Triều Bắc một cái, Đường Manh lại quay sang nhìn Nguyễn Quân Hành với ánh mắt đầy mong chờ:

“Anh tên là gì vậy?”

Nguyễn Quân Hành hình như hoàn toàn bị tình huống rối rắm này làm cho ngơ ngác, ngẩn ra vài giây rồi mới trả lời:

“Nguyễn Quân Hành.”

Đường Manh gật đầu thật mạnh, đến mức mớ tóc con trên đầu cũng lắc lư theo.

Mọi thứ trong sách đều là sự thật!
Vì trước đó cậu hoàn toàn không biết tên của Nguyễn Quân Hành.

Nếu nghĩ kỹ lại, mấy hành động ngốc nghếch trong sách của nhân vật “Đường Mãnh” kia cũng rất đúng với logic tư duy của cậu. Từ nhỏ tới lớn, giấc mơ của cậu là lấy được một Alpha tốt để lập gia đình. Nếu thật sự bị biến thành Alpha, thì mơ ước ấy đương nhiên cũng phải thay đổi đôi chút:

Cậu sẽ cưới một Beta chất lượng tốt để lập gia đình!

Tại sao lại nhất định phải là Beta?

Đương nhiên là bởi vì năng lực sinh sản tuyệt vời của Nguyễn Quân Hành đã được cả hệ thống của Liên bang khen ngợi!

Thật ra, Đường Manh không cố chấp chọn Alpha hay Beta, cậu chỉ quan tâm đến một điều kiện duy nhất — người đó nhất định phải có gen tốt để sinh ra một đứa trẻ ưu tú.

Thứ cậu thật sự quan tâm là… đứa con.

Một đứa trẻ mang dòng máu của cậu, giống như lời mẹ cậu từng nói. Hồi nhỏ, mẹ cậu đã từng nghiêm túc dặn dò:

“Là một Omega, con nhất định phải có một đứa con. Đứa trẻ đó sẽ là sợi dây gắn kết sâu sắc nhất giữa con với thế giới này. Mẹ có con, mới có lý do để tiếp tục sống, mới cảm thấy dù có đi đến đâu, chỉ cần ôm con trong tay là có thể gọi là nhà.”

“Tiểu Bảo à, cơ thể mẹ không còn tốt nữa, không thể ở bên con lâu được… hứa với mẹ đi, nhất định phải sinh một đứa con thật tốt. Như vậy, Tiểu Bảo của mẹ sẽ mãi mãi có một mái nhà.”

Chính vì thế, Đường Manh muốn tìm một người có năng lực sinh sản tốt nhất, để trao cho đứa con chưa từng ra đời kia món quà đầu tiên của cuộc đời: gen ưu tú.

Cậu hít mũi một cái, cầm khăn tay lau nước mắt, đôi mắt lấp lánh như sao nhìn Nguyễn Quân Hành:

“Nguyễn Quân Hành, tôi tên là Đường Manh. Tôi thật sự rất rất thích anh! Hãy suy nghĩ về tôi một chút đi!”

Nói rồi, cậu nắm lấy tay Nguyễn Quân Hành lắc lắc.

Nguyễn Quân Hành như bị điện giật, vội vàng muốn rút tay lại.

Tuy cách một lớp bao tay trắng, nhưng Đường Manh vẫn nhớ rõ lời miêu tả trong sách về tay của Nguyễn Quân Hành — đôi bàn tay thô ráp, đầy vết chai. Chỉ cần chạm vào thôi là có thể cảm nhận được cả một cuộc đời gánh nặng, mệt mỏi, và chịu đựng.

Đường Manh không khỏi thấy chua xót.

Cậu giống như đọc hết cuộc đời của Nguyễn Quân Hành chỉ qua một quyển sách.

Một phần của việc theo đuổi Nguyễn Quân Hành là vì đứa con tương lai. Nhưng phần khác — cũng là để ngăn cản Nhậm Triều Bắc tiếp cận Nguyễn Quân Hành.

Trong sách tiết lộ không ít thông tin riêng tư về Nhậm Triều Bắc. Ví dụ như — hắn có chứng sạch sẽ tâm lý cực kỳ nghiêm trọng. Hắn không bao giờ chạm vào thứ mà người khác từng dùng, kể cả khi là thứ mình rất thích.

Nghe nói lúc nhỏ, Nhậm Triều Bắc từng nuôi một con mèo Ragdoll xinh đẹp. Hắn rất thích con mèo đó, cưng chiều vô cùng. Nhưng đáng tiếc, con mèo kia lại quá thân thiện, thấy ai cũng gần gũi như nhau.

Vậy là Nhậm Triều Bắc… vứt bỏ con mèo.

Với mèo mà còn như thế, thì đối với con người chắc chẳng cần nói nhiều.

Trong lòng Đường Manh, 99% những bất hạnh của Nguyễn Quân Hành trong đời đều do Nhậm Triều Bắc gây ra.

Cho dù Nguyễn Quân Hành sau này không thể ở bên cậu, chỉ cần có thể kéo anh ấy ra khỏi tầm ảnh hưởng của Nhậm Triều Bắc, cậu cũng đã cảm thấy bản thân làm được một việc cực kỳ tốt.

Nghĩ tới đây, Đường Manh âm thầm liếc nhìn Nhậm Triều Bắc một cái, muốn xác định xem tên kia có thật sự đang bắt đầu để ý tới Nguyễn Quân Hành giống như trong sách hay không.

Kiểu liếc trộm tưởng là kín đáo của Đường Manh, trong mắt hai người có gen tương đồng lại chẳng thể giấu được gì.

Nguyễn Quân Hành hơi giật mình né tránh một chút. Hắn cúi mắt nhìn bàn tay bị Đường Manh nắm lấy, trong lòng vừa bất lực, vừa mang theo chút tự giễu mà thở dài thầm:

Hắn đang nghĩ gì vậy?

Thật sự tin rằng một Omega xinh đẹp đáng yêu như vậy lại thực lòng thích một người như mình sao?

Người ta chỉ coi hắn như một công cụ để khiến người khác ghen tuông mà thôi.

Huống hồ… nếu hắn tháo bao tay ra, chưa cần phải giãy khỏi tay, Omega mềm mại này sẽ sợ đến mức tự buông tay ngay lập tức.

“Cậu đang làm cái gì đấy?” – Giọng Nhậm Triều Bắc vang lên, đầy khó chịu. Ánh mắt hắn khóa chặt vào tay của Đường Manh đang nắm lấy tay Nguyễn Quân Hành.

Không hiểu vì sao, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm mềm mại kia như còn vương lại trên tay.

Dù trong đầu không muốn thừa nhận, nhưng cơ thể của một Alpha đã sớm phản ứng. Trước mặt hắn là một Omega có độ tương thích cực kỳ cao với hắn – điều đó khiến hắn không thể nào lờ đi được sự hấp dẫn ấy.

Thật là một Omega tuỳ tiện!


Dù có gương mặt đẹp mà đầu óc lại chẳng ra sao. Chỉ để khiến hắn ghen mà lại chơi cái trò nhảm nhí không thú vị này.

“Nhậm tiên sinh,” Đường Manh đột nhiên nghiêm mặt, bắt chước giọng điệu cao ngạo của Nhậm Triều Bắc để tuyên bố, “Tôi thấy anh nói rất có lý — tôi và anh thật sự không hợp.”

“Cho nên, buổi xem mặt của chúng ta… đến đây là kết thúc.”

Nói xong, cậu lập tức đổi sắc mặt như trở tay, hớn hở quay sang nhìn Nguyễn Quân Hành:

“Nguyễn tiên sinh, buổi xem mặt của chúng ta thì vừa mới bắt đầu đó! Được không? Được không? Được không?”

Giống như một đóa hồng chủ động dâng vào lòng bàn tay hắn.

Thế nhưng Nguyễn Quân Hành lại khẽ run tay.

Hoa hồng cuối cùng vẫn có gai.
Mà một người như hắn — chỉ là một Beta — sao có thể xứng đáng với nó?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play