Thời gian vẫn còn sớm, phòng y tế lúc này bình thường luôn tương đối thanh nhàn, mấy y tá không có việc gì làm liền nổi tính bà tám, Dương Tiểu Quả lúc này cũng đang chen chúc ở bàn y tá cùng mấy người khác nói chuyện phiếm, nhìn thấy Tưởng Chính Hoa cất bước đi vào, tim của cô ta đập chậm nửa nhịp, thanh âm cũng theo đó im bặt.
Chuyện ngày hôm qua cô ta chắc chắn Giang Nguyệt Vi nhất định sẽ nói với Tưởng Chính Hoa, cây bút kia vẫn còn ở đó, cho dù anh không nhận cũng nhất định sẽ trả lại, cho nên Dương Tiểu Quả biết hôm nay anh nhất định sẽ đến đây, chỉ là cô ta không ngờ anh lại đến sớm như vậy.
Dương Tiểu Quả lại nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn như bình thường, không có dấu hiệu không vui, nhưng trong tay anh dường như không mang theo cây bút kia.
Chẳng lẽ anh ấy quyết định nhận cây bút kia, cho nên hôm nay mới không lấy ra trả?
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Tiểu Quả chậm rãi trào ra một tia vui mừng khôn xiết, đang nghĩ ngợi, anh đi ngang qua trước bàn y tá, có một y tá nhìn anh hỏi: “Tiểu đoàn trưởng, anh đây là bị thương rồi sao?”
Tưởng Chính Hoa nghe vậy liền nở nụ cười: “Không có, hôm nay tôi có việc, tới đây tìm người.”
Anh nói xong, liếc Dương Tiểu Quả phía sau một cái, ánh mắt ý vị thâm trường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play