Đột nhiên ý thức được bản thân đang nghĩ đến chuyện gì đó không nên nghĩ, mặt Giang Nguyệt Vi bỗng nhiên nóng lên, vội vàng cúi đầu đáp một tiếng: “Ừ, so với phong cảnh đẹp hơn.”
Tưởng Chính Hoa nhìn cô lại quay đầu lại hỏi tiếp: “Anh đẹp thì vậy sao em lại không ngắm anh?”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy cắn cắn môi, lại ngước mắt đi sang: “Em ngắm mà, em vừa rồi cũng ngắm xong rồi.”
Tưởng Chính Hoa nhìn vành tai vô cớ đỏ lên của cô, nở nụ cười: “Ngắm thôi mà cũng đỏ mặt sao?”
Giang Nguyệt Vi theo bản năng giơ tay lên che gò má của mình một chút: “Nào có chứ? Không đỏ mặt.”
Tưởng Chính Hoa bèn trực tiếp đứng dậy ngồi về phía cô, ngay bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, ôm cô vào lòng, nhìn chăm chú vào gương mặt cô, ý cười nơi đáy mắt nồng đậm: “Có đó, để anh xem một chút, anh nhìn kỹ một chút, vì sao lại đỏ mặt vậy?”
Giang Nguyệt Vi bị ép phải đối diện với anh, trong ý cười kia của anh tựa như có ý tứ khác, giống như đã nhìn ra sự khác thường vừa rồi của cô, cô muốn rời khỏi thế nhưng anh lại siết chặt ôm lấy bả vai cô, khiến cho cô cũng không nhúc nhích được một chút nào, cách lớp áo khoác nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sức lực dâng lên trên người của anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT