Khi xác định trước mặt mình là Triệu Phượng Tiên, trong đầu chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm bà ta, nhất thời nghĩ không ra da mặt người trước mặt rốt cuộc dày bao nhiêu mới có thể ôm đứa nhỏ nói ra những lời này.
Thấy nàng vẫn không có phản ứng, Triệu Phượng Tiên có chút bực bội: "Cô ngây ngốc cái gì, trước kia cô cùng thằng bé thân như vậy, cô cũng không phải chưa từng giữ nó.”
Giang Nguyệt Vi cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ muốn đem ly trong tay đập lên người bà ta, lúc này mới đứng dậy nhìn bà ta nói: "Cha mẹ nó cũng không phải đã chết, bà đem thằng bé ném cho tôi làm gì?”
Hà Hiểu Oánh vừa mới đi lên tìm đứa nhỏ liền nghe Giang Nguyệt Vi nói những lời này, trong lòng nhất thời mất hứng: "Chị..."
Cô ta vừa nói ra một chữ mới chợt nhớ tới người trước mắt đã không còn là chị dâu của nàng, lại đổi giọng: "Nguyệt Vi, sao cô có thể nói tôi như vậy chứ? Trước kia thằng bé thân với cô nên mẹ tôi mới muốn nhờ cô dỗ dành một chút, cô không muốn thì thôi.”
Ngày tốt lành này lại bị cô mắng chửi, Triệu Phượng Tiên cũng trợn tròn mắt, nhưng hiện tại bà ta không thể nổi giận, chỉ đè thanh âm cắn răng: "Chính là, cô mắng người cái gì hả, chúng tôi đã trả tiền cho tiệm cơm các người, chúng tôi ở đây bận rộn, cũng coi như là giúp các người, nhờ cô giữ giúp đứa nhỏ thì có làm sao chứ?”
Nếu không phải vẫn luôn chờ tin tức của anh phía bên kia, Giang Nguyệt Vi đoán chừng đã không nhịn mà trực tiếp cùng Triệu Phượng Tiên ầm ĩ, muốn hỏi một chút da mặt của bà ta rốt cuộc là làm từ cái gì, thế nhưng vào lúc này còn muốn trông cậy vào cô dỗ dành đứa nhỏ giúp cho Hà Hiểu Oánh?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT