Đó là hai ngàn tệ chứ không phải hai trăm tệ, một trăm hai trăm anh chị còn không kiếm ra thì làm sao có hai ngàn cho cô mượn? Cô nói vậy chẳng bằng nói thẳng muốn mạng anh chị.”
Mao Lệ Hoa nói chuyện vẫn đã cố nhịn, dù thế nào cô ta cũng không ngờ rằng Chung Bảo Ý có thể mở miệng xin mượn hai ngàn tệ! Cô ta cho rằng hai ngàn tệ là cái gì, là giấy à? Hai ngàn tờ giấy còn tốn không ít tiền mua đó, mệt cho cô ta mở miệng được.
Chung Bảo Thanh cũng nói: “Đúng vậy, hai ngàn tệ quá nhiều, cho dù có mượn thì trong nhà cũng không mượn được, ai sẽ có hai ngàn cho chúng ta mượn chứ?”
Phùng Thu Bình cũng không biết phải nói thế nào mới tốt, hai ngàn tệ thật sự không mượn nổi, bây giờ tuy cuộc sống của mọi người đã dần tốt lên, nhưng mà vẫn rất ít người có tiền, cho dù nhà người ta có thì cũng không muốn cho họ mượn.
Chung Bảo Ý cũng biết bọn họ khó xử, nhưng bây giờ mọi hy vọng của cô ta cũng chỉ có thể ký thác lên người nhà: “Đi hỏi mượn thử, nếu thật sự không được, thì xem có thể vay thế chấp không.”
Mao Lệ Hoa nghe vậy thì muốn nôn ra máu, nói vậy thì thôi đi, giờ còn muốn vay thế chấp? Có phải cô ta cũng điên giống Hà Hiểu Phong rồi hay không?
Mao Lệ Hoa nổi giận, nói chuyện đã không còn khách sáo: “Bảo Ý, sao cô có thể nói nhẹ nhàng như vậy, cô nói thử nhà ta lấy cái gì mà vay thế chấp, lấy nhà, hay là bắt người?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play