Tưởng Chính Hoa nở nụ cười, cũng nói: “Vậy tôi cũng không giận.”
Giang Nguyệt Vi không nói gì: “Vậy anh còn muốn đi đánh người không?”
Tưởng Chính Hoa nhíu mày, giữa anh và Chung Bảo Ý kỳ thật cũng không có tình cảm gì, cô ta đã tình nguyện không để ý luật pháp mà muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, xem ra đối với tên kia là chân ái, nếu như vậy, anh lại có rất nhiều biện pháp thu thập hắn ta. Anh phải trả lại công sức họ đối xử “tốt” với anh chứ.
Nhưng những thứ này, anh cũng không định nói với người phụ nữ bên cạnh: “Cô yên tâm, trước khi chuyện ly hôn của cô được giải quyết ổn thỏa, tôi sẽ không quấy rầy anh ta đâu.”
Nói xong, Tưởng Chính Hoa tựa hồ như nghĩ tới cái gì, anh nhìn cô gái bên cạnh, tò mò hỏi: “Tôi giữa trưa hôm qua mới đánh tên khốn kiếp kia, bây giờ, cô hình như có việc gì mới đến tìm tôi?”
Hai người hiện tại đã xem như là bằng hữu, Giang Nguyệt Vi cảm thấy chuyện tìm việc làm này cũng không có gì không thể nói ra, cô liền đem chuyện mình muốn nói đơn giản hóa đi, nghĩ đến anh ở gần đây, hẳn là cũng quen biết một ít người, lại nói: “Đầu tháng sau tôi phải đi làm. Nhưng phòng ở vẫn còn chưa có, anh có quen người nào có phòng trọ cho thuê không? Giới thiệu cho tôi đi.”
Tưởng Chính Hoa ngoài ý muốn nhìn cô một cái, không nghĩ tới cô chủ động tìm mình hỗ trợ: “Tạm thời không có, công xã chúng ta không có nhà cho thuê, cô muốn tìm nhà cho thuê phỏng chừng có chút khó khăn.”
Giang Nguyệt Vi đương nhiên cũng biết việc này khó khăn, bằng không, cô cũng sẽ không mở miệng nói chuyện này với anh.
Cô chỉ ừ một tiếng, không nói nữa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play