Giang Nguyệt Vi gật đầu: “Đúng vậy, con ngủ với cha, em gái ngủ với mẹ, con có ý kiến gì không?”
Tưởng Thanh Ngạn thở dài, giường này rất nhỏ, cha lại to như vậy, tối nay có thể bị cha đè c.h.ế.t hay không, nhưng hiện tại mọi người cũng đều đã lên xe rồi, cậu hối hận cũng không kịp nữa.
Giang Nguyệt Vi nhìn ra được dường như Tưởng Thanh Ngạn có hơi bất thường liền vội vàng hỏi: “Có phải con hơi chóng mặt không?”
Tưởng Thanh Ngạn cũng muốn về thăm anh trai và chị gái, nhưng cậu thật sự hơi chóng mặt nên gật đầu: “Mẹ, xe lắc quá.”
Giang nguyệt Vi thấy Tưởng Thanh Viện không sao, vừa nãy cũng không nghĩ đến Tưởng Thanh Ngạn sẽ say tàu, đây là lần đầu tiên cô dẫn đứa nhỏ ra ngoài, họ cũng có hơi chủ quan, nghĩ tàu hỏa chạy chậm như vậy, hẳn là sẽ không có chuyện gì, cho nên cũng không mang theo thuốc say tàu: “Con đợi chút, để mẹ bảo cha con đi lấy thuốc cho con.”
Trong lúc nói chuyện, Tưởng Chính Hoa đã đứng dậy ra khỏi toa xe tìm nhân viên tàu để tìm thuốc say tàu, nhân lúc anh đi lấy thuốc Giang Nguyệt Vi hỏi Nguyệt Hà: “Em về bên kia ăn Tết hay là ăn Tết với chị ở nhà họ Tưởng?”
Sau khi đi xa một thời gian, thật ra Giang Nguyệt Hà đã không còn cảm giác gì với Lý Mỹ Ngọc, cũng không có cảm giác gì với ngôi nhà kia nữa, nhưng nếu đã về lại lâu như vậy rồi không về, cô ấy đi một chuyến cũng không sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT