Giang Nguyệt Vi thấy bàn chân nhỏ của cậu nhóc có mấy cái dấu răng nho nhỏ, xem dáng vẻ có lẽ cắn đau thật, lúc này mới bế cậu qua dỗ dành, lại không hài lòng nhìn người đàn ông của mình một cái: “Người ta vẫn còn là con nít mà, bị đau tất nhiên là sẽ bật khóc rồi, anh đừng có dọa nạt người ta.”
Tưởng Chính Hoa vươn tay lau nước mắt cho đứa nhỏ: “Đừng khóc nữa, con còn biết tự mình mang vớ, đợi sau này ba dạy con mang như thế nào nhé.”
Tưởng Thanh Ngạn đương nhiên không biết ba mẹ đang nói cái gì, chân nhỏ của cậu còn đang đau, bây giờ trên mặt vẫn còn rưng rưng, oan ức nằm trong lòng mẹ khóc.
Giang Nguyệt Vi dỗ dành một lúc, sau đó mang lại giày cho cậu sau khi để cậu ngồi vào xe tập đi, lúc này mới không khóc nữa.
Ngày hôm sau, điện thoại mới được trang bị trong nhà đã reo, Giang Nguyệt Vi tưởng rằng là nhà họ Tưởng gọi đến, nhưng không ngờ đến lại là Tống Hồng Tinh, Tống Hồng Tinh trong điện thoại nói hai người đàn ông đó lại đến rồi.
Hôm nay là ngày khai giảng thứ hai, hôm qua Giang Nguyệt Vi đã đến báo danh rồi cho nên không đến trường, cô lập tức mang giày vào ra cửa, đến tiệm, cô trực tiếp đi vào phòng bếp, Tống Hồng Tinh lặng lẽ chỉ vào hai người đàn ông ngồi bên cạnh tủ lạnh nói với cô: “Là hai người bọn họ, một bát mì ăn gần một tiếng đồng hồ rồi.”
Trương Lệ Mai cũng đè thấp giọng nói: “Hôm nay tôi hình như nghe bọn họ đang thảo luận làm ăn gì đó, cụ thể như nào thì không nghe rõ, có khi nào bọn họ là người cùng nghề không nhỉ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play