Hai ngày hôm nay cô ta cũng đã nghe nói, nhà họ Tưởng muốn mở một tiệm mì ở công xã, không cần nghĩ cũng biết đây là tiền của Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi đưa, sau này tiệm này cũng sẽ do Tưởng Chính Dương và Chính Quang quản lý mọi việc, lợi nhuận của tiệm tự nhiên cũng không cần nói tới nữa, hơn phân nửa là nhà họ Tưởng muốn chia năm năm với Giang Nguyệt Vi.
Nếu như không có chuyện của lúc trước, tiệm đó cũng sẽ có phần của Chính Quang, cũng chắc chắn có phần của cô ta, cả nhà bọn họ sống sẽ càng ngày càng tốt.
Mà bây giờ, cô ta không còn chồng, không còn con, cũng chẳng còn tiền nữa, ở nhà mẹ ruột, ngay cả người nói câu an ủi cô ta cũng không có, tất cả mọi người đều coi thường cô ta.
Nghĩ đến đây, cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, hai tay che mặt, bật khóc thật lớn!
Nhưng lúc cô ta khóc không thành tiếng thì người nhà họ Tưởng không hề hay biết gì, lúc này sắp đón năm mới rồi, người trong công xã người đến người đi mua sắm đồ Tết, trên đường lớn người chen chúc rất đông, cả ngày Mã Ái Vân đều chạy đi tìm nhà hỏi nhà, đến buổi chiều, cuối cùng hỏi được một căn nhà ở gần bệnh viện.
Căn nhà không tính là lớn, cũng khá cũ, nhưng mở tiệm rồi sửa sang lại tuyệt đối là rất tốt, mà tiền thuê lại rất rẻ, chỉ có sáu đồng một tháng, mặc dù lưu lượng khách của công xã chắc chắn không bằng trong thành phố lớn, nhưng vốn bọn họ ít, chắc chắn có thể kiếm được tiền.
Vợ chồng hai người ngay lập tức quyết định thuê nhà này, dự định quay về bảo Tưởng Chính Quang đưa tiền này vào trong dự thảo, không nghĩ đến gần Cung Tiêu Xã thì nhìn thấy hai người Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến đang lôi lôi kéo kéo nhau, bên cạnh còn có một đám người quay quanh xem.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT