Tiểu mỹ nữ này căn bản là không định cho anh mặt mũi, lần này khóc càng thêm lợi hại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, khóe mắt cũng lập tức nặn ra vài giọt nước mắt.
Nhìn chồng mình cứ luống cuống tay chân nửa ngày cũng không giải quyết được, Giang Nguyệt Vi thở dài, buông con trai xuống rồi ôm con gái qua: "Anh để em đi."
Tưởng Chính Hoa vội vàng lau mồ hôi, lần này anh đã biết trong nhà này ai không nên đắc tội, tiểu mỹ nữ nhỏ nhỏ này so với mẹ nó còn khó dỗ hơn.
Quả nhiên, đứa nhỏ vừa đến trong lòng Giang Nguyệt Vi, rất nhanh liền an tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hồng hồng, khóe mắt còn đọng nước mắt, nhìn rất đáng thương.
Tưởng Chính Hoa cảm thấy vẫn là xú tiểu tử thô lỗ tốt hơn một chút, trừng mắt đánh m.ô.n.g thế nào cũng không khóc, vì thế anh từ trên giường ôm xú tiểu tử lại đây, còn định dạy con trai gọi cha tiếp.
Giang Nguyệt Vi nhìn Tưởng Chính Hoa: "Anh đừng nóng vội, cẩn thận lát nữa con trai cũng khóc, lúc đó em không chịu trách nhiệm dỗ dành đâu."
Tưởng Chính Hoa không tin, trừng mắt nhìn tiểu tử thúi một cái, Tưởng Thanh Ngạn trực tiếp nở nụ cười, thần sắc anh lúc này có chút đắc ý: "Em xem, nó không khóc."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play