Bạch Linh cảm thấy Tưởng Chính Hoa sẽ không uổng công đến đây một chuyến nhưng cô ta không đoán được mục đích của anh, cho nên chỉ có thể về ký túc xá trước, nghĩ thầm chuyện ngày hôm đó nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu Tưởng Chính Hoa thật sự đến trường tố cáo cô ta, vậy cô ta ít hay nhiều thì cũng sẽ bị phê bình cùng xử phạt đi kèm, vậy phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Bạch Linh bỗng nhiên nảy lên một cảm giác bất an, lần này giấc ngủ cũng không được ngon, cô ta nằm ở trên giường cứ lăn qua lộn lại, nghĩ thầm nếu như cô ta thật sự bị tố cáo, cũng chỉ có thể nhờ người nhà giúp đỡ, dù sao thì cha cô ta cũng là cán bộ cấp thành phố, trường học ít nhiều gì cũng sẽ cho cha cô ta chút mặt mũi.
Bạch Linh cứ lo lắng đề phòng tận một ngày, nhưng đến ngày hôm sau cũng không có phát hiện trường học đến tìm cô ta, tất cả cứ êm đềm giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng Bạch Linh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà không được bao lâu, buổi tối lúc về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy một đám người vây quanh mẹ cô ta, mẹ cô ta ngồi ở chính giữa khóc đến c.h.ế.t đi sống lại.
Bạch Linh nhìn tình huống trước mắt không hiểu ra sao, hỏi: "Mẹ, mẹ khóc cái gì a?"
Thẩm Diễm Mẫn ngước mắt, nhìn con gái đã trở về, nước mắt lại chảy xuống, mắng to: "Cha con là đồ không có lương tâm, ông ấy ở bên ngoài làm loạn quan hệ với người ta, bây giờ bị người ta tố cáo, lần này mặt mũi hai mẹ con chúng ta đều không còn nữa."
Sắc mặt Bạch Linh trắng nhợt, tại sao có thể như vậy? Làm sao cha cô ta lại có thể làm những việc này? Còn bị người ta tố cáo?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play