Còn nói gì mà sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải không?”
Vốn dĩ Bạch Linh chờ Giang Nguyệt Vi quyết định xong sẽ dọn đồ đạc của mình xuống, thế nhưng nhác thấy gương mặt sa sầm của người đàn ông, dáng người cao lớn hơi cúi về phía trước, trông anh giống như một bức tường sắp đổ sụp xuống bất cứ lúc nào, cô ta hơi run.
Không biết Giang Nguyệt Vi đã nói gì với người đàn ông này, nghe anh hỏi, trong đầu Bạch Linh chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, đó là phủ nhận: “Không, không phải, tôi chưa hề nói vậy bao giờ.”
Giang Nguyệt Vi thấy cô ta bỗng nhiên phủ nhận, hơi ngạc nhiên: “Chẳng phải lúc trước cậu đề cập chuyện này với tôi mà?”
Thấy Giang Nguyệt Vi nói vậy, Bạch Linh tức đến nỗi mặt đỏ bừng. Giang Nguyệt Vi không nhường giường cho cô ta thì thôi, nhưng cô gọi đàn ông đến đây hăm dọa cô ta là có ý gì, bây giờ còn cố tình hỏi như vậy nữa: “Đúng là trước kia tôi có ý định như vậy, nhưng sau đó cậu từ chối nên tôi cũng không thèm nữa.”
Thấy cô ta phản ứng như vậy, Giang Nguyệt Vi chỉ cười, quả nhiên có một số kẻ chỉ giỏi bắt nạt người hiền lành, hễ bạn cứng rắn là đối phương sợ c.h.ế.t khiếp.
Tưởng Chính Hoa nhìn Bạch Linh, bấy giờ thái độ của anh mới hòa hoãn hơn: “Tốt nhất là không, cô đừng mơ ước đồ vật của người khác, nếu không sẽ chầu trời dễ như chơi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play