Ban nãy thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tưởng Chính Hoa, Dương Húc còn tưởng là chuyện gì to tát lắm, hóa ra là muốn xin nhà ở vì vợ mang thai. Ông ấy không ngờ thằng nhóc này thương vợ đến vậy, vừa mở miệng yêu cầu lại là vì vợ con.
Theo lý mà nói, chỉ cần sau khi Tưởng Chính Hoa được đề bạt lên chức phó đoàn thì anh có thể được xin nhà ở. Tuy nhiên cũng phải xem đại viện có nhà trống hay không, cứ cho rằng còn nhà trống thì cũng phải làm thủ tục mất một tháng mới có thể dọn vào ở, còn nếu không có nhà trống thì rất khó.
Dương Húc nhìn anh: “Cậu cứ xin đi đã. Nếu còn nhà trống, quân đội sẽ ưu tiên phê duyệt cho cậu, có điều cậu phải đợi một khoảng thời gian.”
Nghe vậy, Tưởng Chính Hoa nhoẻn miệng cười, cảm ơn Dương Húc rồi lập tức rời đi. Hôm nay tâm trạng anh rất vui, rốt cuộc sự nỗ lực bao lâu nay của anh cũng nhận được thành quả xứng đáng, không ngờ việc anh đợi gần một năm cuối cùng cũng được quyết định. Bây giờ anh có thể xin được một ngôi nhà, đến lúc đó, bất cứ khi nào rảnh anh cũng có thể vào nội thành, vợ chồng họ sẽ không phải chịu cảnh mỗi người một nơi như này nữa.
Buổi sáng ngày mai Giang Nguyệt Vi không tiết học, ban nãy anh gọi điện thoại cho Giang Nguyệt Vi, hẹn năm giờ sẽ đến trường đón cô về. Hiện tại đã ba giờ, anh bèn đi tìm Châu Lập Dương nói rằng muốn đi đón Giang Nguyệt Vi, dặn cậu ta trông coi đám nhóc kia tập luyện cho đàng hoàng, một giây cũng không được lười biếng.
Châu Lập Dương gật đầu, đưa chìa khóa xe cho Tưởng Chính Hoa.
Tưởng Chính Hoa cầm chìa khóa xe rồi về nhà một chuyến, rửa sạch thực phẩm định nấu nướng xong xuôi mới lái xe một mạch đến nội thành. Lúc anh đến trường học cũng là năm giờ chiều, anh ngồi ở trong xe đợi khoảng nửa giờ thì nhìn thấy bóng dáng Giang Nguyệt Vi đến muộn, cô thong thả bước đến cổng trường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT