"Không đúng, không phải... Tôi không thích ai cả, tôi muốn ra ngoài, có ai không! Có ai không! Ổ Ngôn Tử phát điên rồi!"
Ổ Ngôn Tử chờ Hứa Nhiên hô một lát, mới chậm rãi mở miệng: "Không ai đáp lại đâu. Đồng nghiệp của em đi rồi, ở đây bình thường chỉ có anh ở nhà người hầu trong nhà cũng chỉ nghe lời anh."
"Cho nên bảo bảo, em có thể sẽ phải tạm thời ở lại đây đợi đến khi em yêu anh thì thôi."
Ổ Ngôn Tử vươn tay, từng chút một đan vào kẽ ngón tay Hứa Nhiên, đan chặt vào nhau, rồi mới thỏa mãn cười: "Như vậy, chúng ta liền có thể vĩnh viễn ở bên nhau đời đời kiếp kiếp vĩnh không chia lìa."
Hứa Nhiên cứ thế bị Ổ Ngôn Tử nhốt lại.
Bất kể Hứa Nhiên mắng hắn, đánh hắn, hay cầu xin hắn, hắn ta cũng không buông tha. Buổi tối, hắn ôm Hứa Nhiên đi vào giấc ngủ, lấy lý do kể chuyện cổ tích cho Hứa Nhiên nghe. Ban ngày, lại đút cơm cho Hứa Nhiên. Hứa Nhiên không ăn, Ổ Ngôn Tử liền lộ ra vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân: "Nếu bảo bảo không ăn vậy anh chỉ có thể dùng miệng đút cho em ăn thôi."
Đến lúc này, Hứa Nhiên đành phải trừng mắt nhìn hắn một cái thật mạnh, sau đó ăn hết đồ ăn được đưa tới. Ổ Ngôn Tử dường như đặc biệt kiên nhẫn với Hứa Nhiên, chỉ cần Hứa Nhiên không nói những lời như "không yêu hắn", thì Hứa Nhiên có tức giận hay ác liệt đến mấy, Ổ Ngôn Tử đều có thể chấp nhận, như thể chỉ cần Hứa Nhiên ở bên cạnh, thế nào cũng được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT