Phòng y tế không lớn, sạch sẽ gọn gàng khắp nơi, nhưng môi trường xa lạ này khiến cô cảm thấy khó chịu.
Chỉ có mình cô là bệnh nhân, chắc là người ở căn cứ quân sự này có thể chất tốt, không dễ bị bệnh, quân y cũng không có mặt, không biết đã đi đâu.
Bạch Linh Tịch ngồi dậy, kiếp trước nhiều người nói cô lập dị và bướng bỉnh, cô nghĩ cô đúng là bướng bỉnh, cô không thích nơi này.
Thế là cô giật phắt kim tiêm trên mu bàn tay, đau đến mức hai mắt cô mờ đi vì nước mắt, cô muốn đi giày, nhưng lại thấy hai chân quấn băng gạc trắng, không thể đi vào được, thế là cô bình tĩnh giật băng gạc ra, băng gạc bên trong dính vào vết thương, gần như giật bay một lớp da thịt, đau đến mức cô run rẩy.
Nhưng cô vẫn không muốn ở lại đây, đi giày vào, tập tễnh đi ra ngoài.
Sắp bước ra khỏi phòng y tế thì phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn, hóa ra quân y không hề rời đi, chỉ là vào phòng trong pha thuốc.
Quân y còn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, giọng nói không hiểu sao lại khàn khàn như một ông chú.
"Cô muốn đi đâu!" Quân y quát lớn về phía Bạch Linh Tịch.
Bạch Linh Tịch nhàn nhạt đáp lại, "Tôi không sao, tôi muốn về!"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT