Thuyên Châu là một thành không lớn không nhỏ của Cảnh Triều, nhưng phong cảnh vô cùng đẹp đẽ, của cải cũng cực kỳ phong phú. Trừ những thứ đó ra Thuyên Châu còn có hai sản phẩm đặc biệt, một là đồ thêu thùa, hai là mỹ nhân.
Nhắc đến mỹ nhân, không ai có thể nổi tiếng hơn mỹ nhân nhà Phong gia có ba đời làm phi tử của Hoàng đế. Mẹ đẻ của đương kim Hoàng đế chính là xuất thân từ gia đình Phong gia, bây giờ Trang phi cũng là nữ tử từ đây ra, Phong gia chỉ dựa vào hai nữ nhân này đã trở thành quốc cữu công uy phong hiển hách. Chỉ tiếc mỹ nhân sinh ra rồi cũng trở thành con của nhà khác. Lưu truyền dòng dõi gian nan luôn là nỗi phiền lòng lớn nhất của Phong gia, nam tự ngày càng đơn bạc. Nam tử Phong gia bất kể có nạp bao nhiêu thế tử dễ đẻ đến đâu vào của, cũng khó bảo toàn được thai tự, cho đến ngày nay thành nhất mạch đơn truyền.
Bây giờ bảo bối quý giá nhất của Phong gia tên là Phong Bảo Lam, chỉ cần một chữ "Bảo" này cũng có thể nhìn ra được địa vị của hắn. Người dân Cảnh Triều coi chữ "Bảo" là chữ quý, trưởng bối trong nhà vì để giữ gìn hòa thuận trong gia đình thường rất cẩn thận khi dùng chữ này dù cho có yêu thích đứa cháu này hơn đứa cháu khác, vì vậy dù chữ này có ý nghĩa to lớn nhưng lại ít người dùng. Tiểu thiếp của Phong gia sinh ra được một đứa cháu đích tôn khỏe mạnh, lã thái gia không chút nghĩ ngợi dùng chữ "Bảo" đặt tên cho đứa cháu trai, trong nhà không một ai phản đối. Thậm chí vì đứa cháu trai hiếm muộn này, lão thái gia đưa chính thất của nhi tử xuống, nâng mẹ ruột của Phong Bảo Lam lên làm chính thê, chỉ để đứa cháu trai này danh chính ngôn thuận làm con trai trưởng.
Chỉ là Phong Bảo Lam này lại không hiểu được điều người trong nhà tha thiết chờ mong, năm nay hai mươi bốn tuổi dáng người cao lớn mắt to mày rậm, nhưng lại suốt ngày không có việc gì, chỉ biết cùng đám bạn xấu ăn chơi trác táng, làm chuyện xằng bậy. Ở thành Thuyên Châu không một ai không biết hắn là thủ lĩnh của đám ác bá. Bởi vì trên đầu hắn có danh hiệu quốc cữu gia, ngay cả Tri Châu cũng phải nể hắn ba phần, càng không ai dám cản hắn. Khi hắn đang hoành hành ngang ngược càng lúc càng càn rỡ, Mạnh Lễ phó úy Chiêu võ từ Trường Dương điều đến đây lại không quen nhìn ngang ngược như vậy, ở trên đường khiêu khích hắn xuống ngựa, hai người từ đó kết thù không độ trời chung.
Tên Mạnh Lễ này là con nhà nghèo cũng được con nhà giàu cũng tốt, nhưng hết lần này đến lần khác thân phận của hắn lại là đệ đệ ruột của đương kim Hoàng hậu, cháu trai của một trong tam công lớn mạnh nhất trong triều, trên đầu cũng có danh hào quốc cữu, Phong Bảo Lam không thực sự không thể làm gì được hắn. Thế là hai quốc cữu gia này ở Thuyên Châu đấu đá đến cực kỳ vui vẻ, vô cùng náo nhiệt. Sòng bạc sau chợ búa xa gần đều có cá cược liên quan đến hai người bọn họ.
Ngày hôm đó đánh cược lại diễn ra. Không biết vì nguyên nhân gì, lại muốn lấy trận đá cầu mây để phân thắng bại.
Phong Bảo Lam hiếm có khi dậy sớm được như này đang mặc một bộ đồ mới thẳng tắp tinh tươm, tay hắn cầm quả bóng da mới chế, tinh thần phấn chấn đi vào đấu trường. Hắc thấy cách đó không xa có một thân ảnh gầy yếu dường như đang cúi đầu đấm lưng, nhếch môi nhanh chân bước về phía trước, nhắm ngay cái lưng yếu ớt kia bỗng nhiên vỗ một cái, "Ê! Tiểu Lý Tử!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT