Buổi tối, Thẩm Ninh nằm trong ngực Hoàng đế biết được tin này. Nàng "A" một tiếng, "Đáng tiếc. . ." Một nhân tài tốt như vậy.
"Một văn nhân ít cưỡi ngựa cũng đòi học người khác phong lưu, không phải tự làm tự chịu thì là gì?" Làm sao mà Đông Duật Hoành không tiếc được? Nhắc đến hắn chỉ tiếc rèn sắc không thành thép.
"Hay là có người khác động tay động chân?"
"Hắn là một văn nhân nghèo, trên người cũng không có quyền chức gì, ai sẽ ra tay độc ác với hắn như vậy?"
Thẩm Ninh ngẫm lại cũng thấy đúng, lập tức nhớ ra chuyện quan trọng, "Vậy Thẩm Mi thì phải làm sao bây giờ? Người chỉ hôn cho muội ấy vị hôn phu Trạng Nguyên này đó?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT