Thẩm Ninh và Lý Tử Hiên quay qua nhìn nhau, sắc mặt ai cũng đều khó đoán.
Lý lão gia không phát hiện bọn họ khác thường, nét mặt lộ rõ vẻ vui sướng, "Ta vẫn luôn cho rằng gia tộc nhà họ Lý chúng ta nhiều thế hệ đều làm thương nhân buôn bán, hôm nay lại có được một tước vị, cái gọi là ân sủng của Hoàng đế, không uổng công một đời con trai Lý Tử Kỷ của ta." Lý gia đã qua ba đời làm kinh doanh, vốn liếng giàu có nhưng địa vị thấp, con cháu trong nhà cũng có người chăm chỉ đọc sách, nhưng cuối cùng đều vô duyên với công danh. Tử Kỳ thông minh vượt trội, nếu như đi thi nhất định sẽ đỗ Trạng Nguyên, chỉ là ông trời trêu người. . . Không ngờ lại có ngày hôm nay? Nghĩ lại có lẽ ông trời thương Tử Kỳ bạc mệnh, trong cõi u minh cũng coi như được đền bù.
Lý lão phu nhân đứng bên cạnh nghe vậy, khẽ lau đi khóe mắt ướt át.
"Con dâu trưởng, con đúng là phúc tinh của Lý gia chúng ta," Lý lão gia cảm khái nói, "Cha biết con đi đường xá bôn ba, sợ là con lại phải mệt mỏi lên đường một lần nữa."
Thẩm Ninh cảm thấy có chút bất an . Nàng còn chưa về tới nhà thánh chỉ đã lệnh lên Trường Dương. . . Mặc dù từ trước đến nay những người quyền cao chức trọng đều sẽ không quan tâm đến phiền phức của những người bình thường như vậy, nhưng thánh chỉ này lại có chút không thể tin được. Nàng lo lắng, nói: "Cha, thánh chỉ đã hạ xuống, cũng đã là chuyện ván đóng thành thuyền, trước hết chúng ta vẫn nên tập trung vào dời mộ của Tử Kỳ, đợi sau khi dời vào mộ tổ, chúng ta đến Trường Dương tạ ơn cũng không muộn."
Lý lão gia ngạc nhiên nói: "Sao có thể làm như thế được?"
Lý Tử Hiên cũng nói: "Như vậy sợ là không ổn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT