Quan viên trong triều đều nhìn chằm chằm đánh giá vị phụ nhân mặc váy vải thô.
“Ngươi là người ở đâu?”
Thẩm Ninh cúi đầu đáp: "Dân phụ cũng không biết mình là người nơi nào. Dân phụ bị vứt bỏ ở nơi rừng núi hoang sơ từ lúc còn nằm trong tã lót. Dân nữ may mắn được một người nông dân lớn tuổi không có con nhặt về, nuôi dưỡng thành người. Bởi vì nhà nghèo lại không có tướng mạo nên không có người làm mai, hoài phí thanh xuân. Lúc ấy đại công tử Lý phủ bị bệnh nặng vì muốn xung hỉ nên mua dân phụ. Dân phụ vào Lý phủ, là người của Lý phủ nên dân phụ cũng coi như là người của Trung Châu."
Đông Duật Hoành nhìn nữ tử trẻ trung phía dưới, hắn hỏi một, nàng trả lời mười: "Vậy Lý đại công tử khỏe mạnh không?"
Tên này biết rõ còn hỏi. "Phu quân bệnh nặng không qua khỏi, một năm trước đã qua đời."
Quả phụ! Nữ tử này thật sự là một quả phụ! Lòng người trong triều đều hoang mang.
Hoàng đế mặt không biến sắc, thản nhiên nói tiếp: "Trẫm nghe Du khanh nói, Lý phu nhân có công cứu Vân Châu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT