Lục Ngạn Tự thấp giọng quát: “Đừng nhúc nhích.”

Không cần anh ta nói, Bùi Tri Ý cũng sẽ không động.

Tinh thần lực của cô đã cảm nhận được, bốn phía có dị thú đang áp sát, và không chỉ một con.

Mà hiện tại bên cạnh cô chỉ có Lục Ngạn Tự, một Alpha.

Rất nhanh, đám dị thú trốn sau cây liền xông ra, con dị thú lớn lên giống con khỉ, nhưng trên đầu lại mọc sừng, đôi mắt đỏ ngầu, nhe răng trợn mắt, cánh tay dài có thể ôm ba bốn mét, tổng cộng bốn con, hướng tới bọn họ bao vây.

Đây là Thanh Sát Hầu cấp B, thực lực cá thể không mạnh, nhưng là động vật sống theo bầy đàn, có chỉ số thông minh nhất định, ăn thịt.

Đây đều là những kiến thức mà Bùi Tri Ý đã ôn tập gần đây, bây giờ lấy ra dùng, vẫn còn mới mẻ.

Trí não mô tả Thanh Sát Hầu không khác gì con vật trước mắt, chỉ là cô lần đầu tiên nhìn thấy Alpha sử dụng tinh thần lực để tấn công dị thú, đám Thanh Sát Hầu kia còn chưa kịp tới gần đã bị tinh thần lực áp chế kêu thét chói tai.

Tinh thần lực vặn vẹo không khí, khiến một con Thanh Sát Hầu hô hấp càng thêm khó khăn, nó cố gắng kéo không khí trước mặt, cuối cùng mặt nghẹn đến tím đen, trực tiếp tắt thở nằm trên mặt đất.

Những con Thanh Sát Hầu ban nãy còn nhe răng trợn mắt chuẩn bị xông tới lập tức kêu sợ hãi nhảy lùi về sau bỏ chạy.

Chúng không ngu, thấy đồng loại t·ử v·ong, lập tức hiểu được người trước mặt không dễ chọc.

Toàn bộ quá trình bất quá mười giây, nếu không phải con Thanh Sát Hầu trước khi ch·ết giãy giụa dữ tợn quá mức thống khổ, Bùi Tri Ý e rằng còn không nhận ra Lục Ngạn Tự rốt cuộc đã làm gì.

Anh ta quá bình tĩnh, chỉ dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn đám khỉ kia.

Như chú ý thấy ánh mắt của Bùi Tri Ý, Lục Ngạn Tự liếc nhìn cô một cái, nói: “Đi thôi.”

Con Thanh Sát Hầu đã ch·ết dù chưa kịp đánh dấu cũng không tích được điểm nào, cho dù có cố gắng mang xác nó đến điểm đánh dấu cũng chẳng được bao nhiêu điểm.

Bùi Tri Ý mím môi khẽ “ừ” một tiếng, đi theo bên cạnh Lục Ngạn Tự, cô quay đầu lại nhìn, phát hiện con Thanh Sát Hầu mà họ bỏ lại, đám khỉ vừa vây công họ đã nhặt xác nó lên, đã có con khỉ lộ ra răng nanh sắc nhọn, cô vội quay đầu đi.

Thanh Sát Hầu ăn thịt đồng loại.

Rõ ràng đều biết, chỉ là hình ảnh này đột nhiên xuất hiện trước mắt, vẫn khiến cô có chút khó chấp nhận.

Trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi nhàn nhạt, còn có mùi đặc trưng của rừng rậm, mùi cây cối và bùn đất.

Bộ quần áo đặc chế bảo vệ rất tốt làn da của Bùi Tri Ý, hai người tiếp tục đi về phía điểm đánh dấu.

Vốn tưởng rằng gặp phải Thanh Sát Hầu là không may lắm rồi, nhưng không ngờ, hai người hình như hoàn toàn gặp vận đen.

Không chỉ đụng phải ong vò vẽ còn có bọ cạp, mà còn gặp phải một loại dị thú khác, Hồng Sa Thú.

Hồng Sa Thú là dị thú cấp A, ăn cỏ, ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh mẽ, phàm là có con người xuất hiện, trừ phi con người gi·ết ch·ết nó, hoặc là trực tiếp rời khỏi lãnh thổ của nó, nếu không đều sẽ bị nó theo dõi.

Không giống với Thanh Sát Hầu, Hồng Sa Thú to lớn như trâu, toàn thân da đỏ như chu sa, sức bật cực kỳ mạnh mẽ.

Ngày thường nó thong thả ung dung ăn cỏ, nhưng nếu thực sự chọc giận nó, sẽ lập tức bộc phát ra lực tấn công cường đại, có thể hất văng vật nặng mấy trăm cân, thậm chí có năng lực kháng cự tinh thần lực nhất định.

“Bùi Tri Ý, lùi về phía sau khuất khỏi tầm mắt nó.” Lục Ngạn Tự nhìn con Hồng Sa Thú rồi lên tiếng với Bùi Tri Ý.

Nhìn dáng vẻ anh ta muốn tự mình giải quyết.

Bùi Tri Ý không ý kiến, lùi thẳng về phía sau cho đến khi khuất khỏi tầm mắt con Hồng Sa Thú, đứng bên cạnh cây chờ đợi.

Thảo nào người ta nói liên khảo không đơn giản, săn bắt dị thú tuy rằng được xem như một trạm kiểm soát, nhưng lại không phải là việc có thể làm bây giờ.

Bài kiểm tra đầu tiên là trong thời gian quy định nhanh chóng tập hợp với đồng đội, quá trình này chắc chắn sẽ bao gồm việc đi săn gi·ết một bộ phận dị thú.

Hạng mục kiểm tra thứ hai là liên hợp đồng đội “săn gi·ết” các đội khác trong trường, khi số lượng đội chỉ còn lại 50 đội thì coi như thăng cấp.

50 đội thăng cấp sau đó mới có thể thực sự săn gi·ết dị thú, cấp bậc từ S đến D, đều là những dị thú mà trường đã tỉ mỉ chọn lựa, chỉ có vào lúc này, điểm tích lũy dị thú mới được tính bình thường, những dị thú 10 điểm phía trước chỉ tính 1 điểm, còn dị thú 5 điểm chỉ tính 0.5 điểm.

Căn bản không ai sẽ làm như vậy.

Mà khi nào quân đội Liên Bang và đội của trường quân đội số một, bên nào dẫn đầu đạt được 500 điểm tích lũy, bên đó sẽ có thể mở ra cuộc chiến đoạt lấy trước.

Chiến đoạt lấy có thể trực tiếp c·ướp đoạt điểm tích lũy của đối phương, thời gian được tính từ khi bắt đầu chiến đoạt lấy đến khi liên khảo kết thúc, nói cách khác, nếu mở ra thời gian đủ sớm, vậy thì độ phức tạp của toàn bộ liên khảo sẽ trở nên càng thêm nghiêm trọng.

Bùi Tri Ý thực sự bội phục trường học có thể nghĩ ra phương thức liên khảo phức tạp như vậy.

Nếu không nói các Alpha cần Omega an ủi, toàn bộ quá trình này, tinh thần lực tiêu hao chắc chắn sẽ rất lớn.

Mà sau mấy vòng sàng lọc như vậy, đám dị thú chắc chắn sẽ ch·ết rất nhiều, khiến cho những cuộc tranh đấu sau này càng thêm kịch liệt.

Cô đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng chân dẫm lên lá cây.

Ngước mắt nhìn lại, là Lục Ngạn Tự đã trở về.

Cô nhìn thời gian, lần này lâu hơn so với vừa nãy. Trên người Lục Ngạn Tự cũng rõ ràng dính chút bụi bẩn.

“Đi.”

Lục Ngạn Tự cau mày gọi cô, họ đã chậm trễ quá lâu rồi.

Bùi Tri Ý vội vàng đi theo, một lần nữa đi đến lãnh địa của con Hồng Sa Thú kia, không ngoài dự đoán con Hồng Sa Thú đã ngã xuống đất, chỉ là lần này trên người nó xuất hiện những vết thương hở rõ ràng, ngã xuống cỏ cũng vũng ra một vũng máu tươi nồng nặc mùi tanh.

Bất quá sự thật chứng minh, đôi khi xui xẻo không chỉ đến một lần, mà là sẽ đeo bám rất nhiều lần.

Ngay cả Bùi Tri Ý cũng cảm thấy mức độ đen đủi này, họ lại gặp phải một con dị thú cấp A nữa.

Đến khi hai người thành công kích hoạt điểm đánh dấu, đã chậm trễ ít nhất mười phút so với thời gian dự kiến ban đầu.

Điều này có nghĩa rất có khả năng Thời Mân và những người khác sẽ được thả xuống ở vị trí xa hơn họ.

Điểm đánh dấu thả một chiếc rương tiếp tế lớn, bên cạnh còn có một dòng suối nhỏ róc rách.

Lục Ngạn Tự đi trước rửa tay, ngồi dựa vào gốc cây, vẻ mặt tự phụ đánh giá Bùi Tri Ý đang đứng bên cạnh rương tiếp tế, mở miệng: “Đi rửa tay đi.”

Bùi Tri Ý có chút không hiểu ra sao, cô dọc đường đi chẳng chạm vào thứ gì cả.

Bất quá nhìn dòng suối trong veo ngay gần, cô cũng không nghĩ nhiều, đưa tay vào làn nước mát lạnh, nhẹ nhàng rửa tay, đôi tay trắng nõn sau khi rửa sạch khẽ lắc trong không trung, bắn ra vài giọt nước.

Chờ cô rửa xong, vừa đi được hai bước đã lại nghe thấy giọng của Lục Ngạn Tự: “Lại đây an ủi.”

Giọng nói bình tĩnh nghe có vẻ hơi bực bội.

Bùi Tri Ý: “......”

Thảo nào vừa nãy anh ta nhất định bảo cô rửa tay, hóa ra là muốn được an ủi.

Mọi người đều biết, an ủi cần phải có sự tiếp xúc da thịt.

Anh ta ngại cô không sạch sẽ.

Vừa nãy anh ta còn ở trong xe muốn cô thận trọng từ lời nói đến việc làm, thành thật bổn phận, nhưng mới qua bao lâu, cô và anh ta đã phải tiến hành lần đầu tiên an ủi.

Bàn tay người đàn ông đã vươn ra, bàn tay to với những đốt ngón tay rõ ràng có vài giọt nước theo cổ tay áo chảy xuống, khuôn mặt lãnh đạm tao nhã lộ ra vẻ bực bội, đôi mắt đen như mực đang sâu kín nhìn cô.

…………

Biểu cảm quá đáng đánh =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play