"Tri Ý, xem em ăn kìa." Bùi Điệu dùng ngón tay chỉ vào mặt Bùi Tri Ý, trên má cô dính một chút tương trần bì chua ngọt.

Gương mặt gầy gò, u ám của anh thoáng hiện lên nụ cười nhạt, khoảnh khắc ấy trở nên dịu dàng hơn không ít, tựa như Bùi Tri Ý vừa tỉnh dậy, nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc ban đầu.

Bùi Tri Ý khựng lại một giây, nhỏ đến khó nhận ra, ngay sau đó dùng giấy lau mặt, mím môi nói: "Anh đừng cười em."

"Anh chỉ cảm thấy Tri Ý như vậy cũng rất xinh đẹp, nếu tin tức tố không biến mất, Tri Ý hẳn có thể gả cho một người trong sạch rồi." Bùi Điệu cảm khái nói, "Cũng không cần vất vả như vậy."

Sẽ không ai nhẫn tâm đối xử tệ bạc với một Omega tinh tế, xinh đẹp như vậy.

Không hiểu sao, rõ ràng là một câu nói nghe rất bình thường, lại khiến sống lưng Bùi Tri Ý tức thì căng thẳng.

Bùi Tri Ý không khỏi suy nghĩ nhiều hơn một chút, nếu cô còn tin tức tố, chẳng lẽ Bùi Điệu tính bán cô đi sao?

Có những thứ không chịu nổi sự suy nghĩ sâu xa, đặc biệt là khi Bùi Điệu còn có ý định lợi dụng cô để tiếp cận Thời Mân và những người khác, điều này càng khiến Bùi Tri Ý cảm thấy ác ý của anh.

Giống như cô chỉ là một công cụ trong tay anh vậy.

Bùi Tri Ý mím môi, ra vẻ lo lắng nhìn anh: "Anh trai, tình hình nhà chúng ta rốt cuộc tệ đến mức nào rồi?"

Từ khi tỉnh lại, cô đã biết Bùi gia vốn làm ăn từ mỏ năng lượng, sau đó mở rộng sang kinh doanh châu báu.

Một bên là trang bị cơ giáp phục vụ nhóm Alpha, một bên là trang sức châu báu dành cho Omega. Quy mô kinh doanh tuy không lớn ở hành tinh chủ, nhưng cũng không hề nhỏ.

Hơn nữa, cả hai lĩnh vực đều đạt được thành tựu nhất định, đến nỗi Bùi Tri Ý dù mất trí nhớ vẫn cảm nhận được gia đình này hẳn là giàu có mới đúng.

Nhưng trong lời Bùi Điệu lại là thua lỗ, hơn nữa còn là khoản thua lỗ khổng lồ.

Nhắc đến chủ đề này, lông mày Bùi Điệu nhíu lại, anh nhìn về phía Bùi Tri Ý: "Mấy vấn đề này chỉ cần gặp được Thời gia, Cố gia bọn họ, đều không thành vấn đề."

Bùi Tri Ý: "Anh nói thật cho em biết rốt cuộc bên kia vấn đề nghiêm trọng đến đâu, để nếu sau này bọn họ thật sự có thể giúp đỡ, em cũng dễ nói chuyện hơn."

Bùi Điệu hơi khựng lại, giọng điệu trầm xuống: "Về nguồn năng lượng, Thái gia là đối thủ, hiện tại đang thu mua các điểm khai thác năng lượng của nhà chúng ta."

Anh nói không rõ ràng, Bùi Tri Ý chỉ biết đến một Thái gia.

Nhưng so với trạng thái mù mờ trước đây đã tốt hơn không ít.

Bùi Tri Ý ăn cơm xong, Bùi Điệu lại liên tục dùng trí não gửi mấy tin nhắn, đợi quay đầu lại đã thấy Bùi Tri Ý đang nhìn anh.

"Sao vậy?"

Bùi Tri Ý đứng dậy, chớp chớp mắt, "Không, em chỉ muốn đợi anh gọi điện thoại xong, nói với anh một tiếng rồi lên học bài."

Bùi Điệu nghẹn lời, Bùi Tri Ý có vẻ quá chăm chỉ, bất kể là rèn luyện hay học tập đều ngoan ngoãn khiến người khác không tìm được chỗ nào để bắt bẻ.

"Anh, không cảm thấy có gì không thích hợp sao?" Bùi Điệu đang chuẩn bị trả lời, liền nghe thấy Bùi Tri Ý mở miệng.

Anh không hiểu nhìn Bùi Tri Ý: "Cái gì không thích hợp?"

Bùi Tri Ý ngơ ngác, bàn tay xoa xoa cánh tay, "Không có gì, có lẽ em hơi lạnh, em lên trước đây."

Cô nói xong không đợi Bùi Điệu phản ứng đã lên lầu.

Chỉ là tim cô đập nhanh hơn vài nhịp, bởi vì vừa rồi tinh thần lực của cô không tự giác lan tỏa ra, nhưng Bùi Điệu lại không có phản ứng.

Anh ta không nhận thấy được tinh thần lực của cô.

……………

Một tháng thời gian trôi qua rất nhanh, ngoại trừ ngày đầu tiên được phân vào tổ, Bùi Tri Ý gặp Cố Ân Linh và những người khác, sau đó liền không chạm mặt nữa.

Mà sáng sớm hôm nay, cùng với tin nhắn tập hợp, chiếc vòng nhỏ kia lại phát ra âm thanh.

Là Thời Mân gửi, hẹn cô đến địa điểm tập hợp.

Địa điểm phát vật tư cho nhóm Omega không giống với nhóm Alpha, Bùi Tri Ý phải đi nhận đồ trước mới có thể qua đó.

Mỗi Omega sẽ nhận được một nút không gian, sau khi nhận vật tư còn cần đến tòa nhà màu trắng bên cạnh để kiểm tra sức khỏe.

Người đứng trước Bùi Tri Ý là Dương Hiểu, biết Bùi Tri Ý hoàn toàn không nhớ rõ quy trình, Dương Hiểu vừa xếp hàng vừa nói với cô: "Việc kiểm tra sức khỏe này là để xem có Omega nào sắp đến kỳ động dục không, nếu tin tức tố không ổn định, thầy giáo sẽ cho người ở lại tiêm một mũi ức chế rồi mới cho đi."

Cô còn chỉ vào thiết bị báo nguy trên nút không gian: "Một khi Omega gặp tình huống khẩn cấp thì kịp thời ấn cái này, thầy giáo sẽ luôn chú ý."

Nút không gian có hai nút, một nút màu đỏ như máu, một nút màu xám.

Đỏ như máu biểu thị Omega gặp chuyện liên quan đến Alpha, liên quan đến tin tức tố.

Còn màu xám là nút loại bỏ, nếu bị người đội khác ấn vào, có nghĩa là Omega đó bị loại.

Trong lúc nói chuyện, Dương Hiểu đã đi kiểm tra xong, cửa vào và cửa ra không cùng một chỗ, cô không quên quay đầu lại nói với Bùi Tri Ý: "Tri Ý, tớ đợi cậu ở cửa ra."

Bùi Tri Ý vội vàng gật đầu, một tháng thời gian nói dài không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, cô và Dương Hiểu xem như đã quen thân.

Trong lời Dương Hiểu, cô trước đây là một Omega có tính cách rất lập dị, không giao du sâu với ai, hơn nữa mỗi ngày không biết bận rộn chuyện gì, luôn về nhà sớm.

Như vậy, đương nhiên là không có bạn bè.

Nhưng sau khi mất trí nhớ trở lại, Bùi Tri Ý lại thay đổi tính tình trước kia, mềm mỏng hơn rất nhiều, hơn nữa sẽ không tự giác thân cận với người khác, hiện giờ mọi người trong lớp đều có ấn tượng không tệ về cô.

"Tin tức tố của cô là 8?" Đến lượt Bùi Tri Ý, chỉ thấy trên tay bị châm một chút, không bao lâu, trên máy móc liền hiển thị con số.

Bác sĩ phụ trách kiểm tra sức khỏe nhìn thấy con số này đều sững sờ, bởi vì tin tức tố bình thường của Omega phần lớn nằm trong khoảng 100 đến 300, khi động dục cao nhất có thể lên tới 1000.

Hai chữ số đã hiếm thấy, huống chi là một chữ số.

Anh cau mày nhìn vào hồ sơ được truyền lên trên máy của Bùi Tri Ý, trên đó ghi đơn khám bệnh, chứng minh tin tức tố của cô hiện tại bị tổn thương.

Trị số 8, cũng chỉ mạnh hơn Beta, hoặc tương đương với trẻ em dưới năm tuổi.

"8 sao?" Bùi Tri Ý hỏi lại.

Bác sĩ kiểm tra sức khỏe dở khóc dở cười: "Sao cô còn không rõ hơn tôi, trên máy móc viết rõ ràng mà."

Bùi Tri Ý chỉ nhớ, lúc ban đầu tỉnh lại, trị số tin tức tố của cô, bác sĩ nói chỉ có 5.

Hơn một tháng này, cô thế mà đã tăng lên 3.

"Được rồi, với nồng độ tin tức tố thấp như vậy, cô không chỉ không cần tiêm thuốc ức chế, mà miếng dán ức chế tốt nhất cũng đừng dùng, tôi kê cho cô miếng dán cách trở."

Nồng độ tin tức tố của Bùi Tri Ý quá thấp, bác sĩ kiểm tra sức khỏe sợ rằng dùng miếng dán ức chế sẽ làm giảm thêm chút ít tin tức tố đáng thương của cô.

Miếng dán cách trở so với miếng dán ức chế ít dược chất ức chế tin tức tố hơn, ôn hòa hơn.

"Nếu mang miếng dán cách trở cảm thấy không thoải mái thì cô đừng dán, miếng dán cách trở ôn hòa nhưng vẫn có một chút dược chất, tình huống của cô đặc biệt, nếu có chỗ nào không thích hợp, kịp thời tìm thầy giáo, biết không?"

Bùi Tri Ý ngoan ngoãn gật đầu, đi đến phòng thuốc lấy miếng dán cách trở, không ngoài dự đoán nhìn thấy Dương Hiểu đứng một bên, chán nản chờ cô.

"Tri Ý." Nhìn thấy Bùi Tri Ý, cô vẫy tay.

Bùi Tri Ý đi tới, "Hiểu Hiểu."

Đồ dùng cần thiết đều đã được thu vào nút không gian, hiện tại cả hai đều tay không, đi về hướng tập hợp.

Đi chưa được mấy bước, Dương Hiểu khựng lại, khuỷu tay huých nhẹ Bùi Tri Ý.

"Tri Ý, cậu xem... kia có phải là Lục Ngạn Tự không..."

Bùi Tri Ý theo hướng mắt cô nhìn qua, chỉ thấy phía trước không đến 10 mét, đứng một Alpha dáng người cao ráo.

Anh mặc bộ đồ huấn luyện tiêu chuẩn của học viện, tứ chi thon dài, không có cơ bắp phát triển quá mức, nhưng vẫn khiến người khác không thể rời mắt khỏi đường cong rắn chắc, uyển chuyển trên cơ thể anh, sống lưng thẳng tắp, nghiêng mặt không biết nhìn gì.

Như cảm nhận được ánh mắt của họ, anh thong thả xoay đầu lại, cằm rõ ràng, môi mỏng hồng nhuận.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài thoáng lạnh nhạt nhìn cô, giọng trầm thấp: "Bùi Tri Ý?"

…………..

Lạnh lùng boy đồ đó, thấy ghét :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play