Phía sau có tiếng bước chân dần dần đến gần, bóng dáng phủ lên người Bùi Tri Ý, nhưng rất nhanh liền từ phía sau cô vòng tới bên cạnh Cố Ân Linh rồi dừng lại: “Hỏi về tin tức tố của Omega là có ý gì không biết?”

Cố Ân Linh đương nhiên biết.

Từ một góc độ nào đó mà nói, điều này có nghĩa là quấy rối tình dục.

Anh ta chỉ là quá tò mò chuyện Bùi Tri Ý không có tin tức tố rốt cuộc là thật hay giả.

Dù sao, cái lý do này trước mắt vẫn chưa có ai dùng qua.

Bất quá, sau khi nghe Thời Mân nhắc nhở có chút cảnh cáo, anh ta rất nhanh liền ý thức được hành vi của mình không thỏa đáng.

Theo bản năng, anh ta liền đánh giá liếc mắt một cái Bùi Tri Ý. Thiếu nữ thân hình đơn bạc, mặt mày nhợt nhạt, làn da tái nhợt, đôi mắt có vẻ có vài phần bất an, hàng mi cong khẽ động đậy, hắt xuống mí mắt một bóng mờ.

Nghe được anh ta bị Thời Mân cảnh cáo, cô vẫn không hé răng, im lặng đứng đó, trông có chút khô khan và lúng túng.

Nếu nhìn như vậy, quả thực có vài phần ý vị anh ta đang khi dễ người khác.

Cố Ân Linh nhướng mày, khuỷu tay chống lên bàn, bàn tay đỡ mặt, hiếm khi có vài phần cạn lời.

Thời Mân chọn chỗ cách ba người ở giữa nhất, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng liếc qua Bùi Tri Ý nói: “Ngạn Tự hôm nay có việc không đến được, hôm nay họp, trước mắt chỉ có chúng ta bốn người.”

Anh dừng lại một chút, giọng điệu bình tĩnh đạm bạc, tiếp tục: “Bùi Tri Ý, hoan nghênh cô gia nhập tiểu đội, nửa năm tới sẽ vất vả cho cô.”

Ít nhất là trước khi kỳ thi liên trường quân đội kết thúc, Bùi Tri Ý đều phải cùng đội của Thời Mân gắn bó với nhau.

Bất quá, khi ánh mắt quét đến thân thể gầy yếu quá mức của Bùi Tri Ý, anh vẫn hơi nhíu mày.

Lúc Thời Mân không có biểu cảm gì trông đã khiến người ta có chút áp lực, hiện tại đôi mắt đen không mang theo cảm xúc lạnh lùng nhìn chằm chằm người khác càng thêm cảm giác bức bách.

“Thân thể cô hiện tại, còn có thể tham gia liên khảo sao?”

Hiện giờ khoảng cách kỳ thi liên trường quân đội còn chưa đến một tháng, quần áo cô gái mặc rõ ràng có chút rộng rãi, càng làm nổi bật sự mảnh mai của cô.

Cô xinh đẹp, mặt mày thanh tú, ngũ quan tinh xảo, điều duy nhất ảnh hưởng đến vẻ đẹp đó chính là làn da trắng như ngọc lại không có chút hồng nhuận nào, chỉ hiện ra vẻ tái nhợt bệnh tật, trên má cũng không có nhiều thịt.

Chỉ khiến người ta lo lắng, nếu cô đi thêm vài bước nữa, e rằng sẽ ngất xỉu mất.

Nhưng liên khảo không cần một Omega xinh đẹp.

Họ cần một Omega có thể đi theo sau lưng Alpha suốt chặng đường, cung cấp sự an ủi và duy trì tinh thần lực mạnh mẽ.

Dáng vẻ của Bùi Tri Ý thực sự khiến người ta nghi ngờ, liệu cô có thể kiên trì được hay không.

Nếu ngay từ đầu liên khảo cô đã gục ngã, vậy thì họ mang theo không phải là một sự hỗ trợ, mà là một gánh nặng.

“Tôi sẽ ăn nhiều hơn... Rèn luyện....” Dưới ánh mắt chăm chú của ba người, Bùi Tri Ý lên tiếng nói rõ.

Đường nét sắc sảo trên gương mặt Thời Mân hơi hạ xuống, đôi mắt đen trắng rõ ràng không chút gợn sóng: “Tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng khôi phục sức khỏe, mọi người trong đội đều cần cô.”

Tinh thần lực càng mạnh mẽ, càng cần được thư giãn sau khi sử dụng. Bằng không, tinh thần lực bạo ngược sau khi sử dụng sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn đến người sử dụng, hệ số bạo ngược tích lũy nhiều, người cũng sẽ trở nên ngốc nghếch.

Ngày thường, họ có người nhà thông báo tuyển dụng thuê Omega cấp cao để tiến hành thư giãn, cho nên sẽ không bị ảnh hưởng.

Nhưng trong một tháng liên khảo, không thể về nhà, vậy thì năng lực an ủi của Omega trở nên quan trọng nhất.

Bùi Tri Ý không có tin tức tố cũng được, nhưng nhất thiết phải có tinh thần lực an ủi cấp A đó.

Bùi Tri Ý đều hiểu, chỉ là anh ta thiếu chút nữa đã nói thẳng ra, ở chỗ chúng tôi, chúng tôi chỉ cần năng lực an ủi của cô, nếu không phải vì cô quá gầy, trông thật yếu ớt, Thời Mân thậm chí sẽ không nói nhiều như vậy.

Cô vừa trả lời có chút vụng về, nhưng thái độ vẫn tính là thành khẩn.

“Mọi người trong đội đều quen biết sao?” Có lẽ là vì đến giờ Bùi Tri Ý hành động vẫn chưa khiến người ta khó chịu, Thời Mân liếc mắt qua Cố Ân Linh và Tiêu Trì hỏi cô.

Ở trường học còn có người không quen biết đội của Thời Mân sao?

Bùi Tri Ý cẩn thận gật đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Đều quen biết.”

Đều quen biết thì anh không nói nhiều nữa, Bùi Tri Ý đọc hiểu ý tứ từ biểu hiện của anh.

Thấy không còn gì muốn dặn dò, cô nắm chặt túi đứng lên, nhỏ giọng nói: “Vậy tôi về trước.”

Những người khác trong phòng tự học đều chỉ nhìn cô, không ai phản đối lên tiếng, tức là đồng ý.

Bùi Tri Ý cũng chấp nhận câu trả lời này, lùi về phía sau vài bước, sau đó vội vã chạy chậm ra khỏi phòng tự học, phảng phất phía sau không phải đồng đội, mà là quỷ dạ xoa.

Đợi đến khi không còn cảm nhận được bóng dáng của cô, Cố Ân Linh mới đột nhiên lên tiếng: “Kịch bản này của cô ta tôi thấy quen mắt.”

“Trước giả bộ không hứng thú với chúng tôi, đợi đến lúc chạm vào an ủi, lại tìm cớ sờ mó, cuối cùng giả vờ vô tình quên dán miếng ức chế, thả ra tin tức tố để khiến chúng tôi xao động......”

Gương mặt vừa rồi còn tươi cười dễ gần của anh ta lập tức mất đi nụ cười, như thể nghĩ đến thứ gì đó bẩn thỉu, khóe môi hơi nhếch lên, ẩn hiện một vẻ mỉa mai.

Bất quá ngay sau đó anh ta lại nghĩ đến đặc điểm nổi bật nhất của Bùi Tri Ý, vỗ nhẹ hai tay: “À, suýt chút nữa quên mất, cô ta không có tin tức tố.”

Cho nên cuối cùng tin tức tố cũng không thể khiến ai xao động.

Anh ta lại dùng chóp mũi ngửi ngửi, cả phòng tự học, chỉ có tin tức tố của anh ta là không kiềm chế tốt nhất, cho nên ngửi thấy rõ nhất một mùi cam đắng.

Mà tin tức tố của Bùi Tri Ý, thật sự một chút cũng không ngửi thấy.

Lần này, anh ta xem như tin tưởng điều Thời Mân nói với họ ngay từ đầu, Bùi Tri Ý là một Omega không có tin tức tố.

Bất quá, đây mới chỉ là ngày đầu tiên, Cố Ân Linh cũng không vội kết luận, mà là hướng mắt về phía Tiêu Trì.

“Anh Tiêu Trì, vừa rồi cô ta ở cùng anh, có làm gì anh không?”

Tiêu Trì vì nguyên nhân tinh thần lực, ngày thường rất thích ngủ nghỉ ngơi, ghét nhất là ồn ào, hiện giờ tỉnh táo lại, thân hình cao lớn cuộn tròn hoàn toàn lộ ra, cơ bắp dưới chiếc áo thun đen căng tràn sức mạnh, cánh tay cường tráng mỗi tấc đều im lặng kể về lực lượng.

Nghe được câu hỏi, anh chỉ nghiêng mắt liếc nhìn Cố Ân Linh đang sợ thiên hạ không loạn, dùng giọng khàn khàn như sỏi đá lăn qua nói: “Không ồn.”

Đây xem như là đánh giá cao hiếm hoi của anh.

Từ khi có người vào phòng, anh đã có cảm giác, chỉ là lười phản ứng.

Trong đám Omega vừa vào phòng đã ríu rít vây quanh người ta nói chuyện, đột nhiên xuất hiện một người yên tĩnh như vậy, thật hiếm thấy.

Tinh thần lực của anh thư thái, dịu đi vài phần.

Thời Mân: “Nếu mọi người đều hài lòng, vậy cứ như vậy trước.”

Nói xong, anh bước chân muốn rời đi.

Cố Ân Linh vẫn còn chút chưa từ bỏ ý định, lớn tiếng hỏi: “Anh Thời Mân, cô ta thật sự không thành vấn đề chứ?”

Thời Mân dừng bước ở cửa, quay đầu lại nhìn anh, “Có.”

“Sản nghiệp của nhà Bùi hiện tại bị ngầm chiếm đoạt, anh trai cô ta khắp nơi gánh nợ, chạy vạy quan hệ.”

Sắc mặt Cố Ân Linh thoáng chốc thay đổi, rồi lại khôi phục vẻ tươi cười, “Tôi đã nói rồi mà, bất quá anh nghĩ cô ta sẽ diễn như thế nào?”

Chỉ nhìn dáng vẻ dịu ngoan thành thật vừa rồi của Bùi Tri Ý, trước mắt thật không nhìn ra được.

Bất quá, Thời Mân cũng không hứng thú tham gia vào cuộc thảo luận của anh ta, chỉ liếc mắt nhìn rồi rời đi.

Còn Tiêu Trì thì xoa xoa thái dương, đứng lên khỏi chỗ ngồi, không khách khí nói: “Ồn ào, đi đây.”

Ba người trong phòng tự học đều đã đi rồi, chỉ còn lại một mình anh, Cố Ân Linh nhướng mày, khẽ hừ một tiếng.

Sao ai cũng thấy không thú vị, chỉ có anh thấy có ý chứ?

Mỗi lần đoán xem những Omega có ý định thông qua chế độ ghép đôi để gia nhập đội sẽ dùng thủ đoạn gì để tiếp cận họ, thú vị vô cùng.

Anh ta từ trong phòng tự học đi ra, một tay đút túi quần, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa không đóng kín, đôi mắt chuyển đi trong nháy mắt, cánh cửa vốn đang mở rộng bị một luồng khí lực vô hình do tinh thần lực tác động, "phịch" một tiếng, đóng sầm lại.

………………….

Không lâu đâu, độ vài chục chương nữa là bị vả mặt cả 4 đó

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play