Chương 6: Không ai lưu giữ sao?  

"Ừm" Uất Đồ Nam gật đầu, nói xong lại cười, "Chú Trần còn muốn em làm con rể nữa cơ."  

Nghe có vẻ cậu còn khá tự hào. Tịch Phó Bắc ngẩng mắt liếc nhìn phía đối diện.  

Tạ Mẫn nhìn Uất Đồ Nam, ánh mắt tràn đầy yêu mến, tiếc nuối nói: "Nếu tôi có con gái, cũng muốn Đồ Nam làm con rể lắm, đứa trẻ tốt thế này mà."  

"Dì ơi, nếu dì có con gái, chắc chắn cũng xinh như dì vậy" Uất Đồ Nam miệng lưỡi ngọt ngào, đúng kiểu trẻ con được người lớn yêu thích, cậu nhìn Tịch Phó Bắc, bổ sung thêm "Anh Bắc nhà mình cũng đẹp trai lắm."  

"Tiếc thật, Phó Bắc lại không phải con gái." Tịch Vũ đùa.  

Tịch Phó Bắc không tiếp lời.  

Tạ Mẫn lại hỏi: "Lão Uất, nếu Đồ Nam yêu đương, anh không phản đối chứ?"  

Uất Lâm cười "Yêu đương là tự do của Đồ Nam, chỉ cần không bừa bãi, tôi không phản đối."  

Uất Đồ Nam cười gượng, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Lúc này cậu đang suy nghĩ chuyện khác.  

Nghĩ đến việc tối nay phải về nhà, trong lòng cậu bỗng cảm thấy bức bối, giống như cảm giác hồi nhỏ khi bị bố gửi vào trường nội trú, nhưng sau nhiều lần chia ly, cậu đã quen, không còn khóc lóc vật vã vì xa cách.  

Bây giờ cậu cũng sẽ không khóc, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, như có gì đó nghẹn lại lên không được xuống cũng không. 

Nghĩ vậy, cậu liền ngẩng mắt nhìn anh Bắc, đúng lúc Tịch Phó Bắc cũng nhìn lại. Uất Đồ Nam đang định nở nụ cười tươi, nhưng đối phương đã lạnh lùng quay đi. Khóe miệng cậu ngay lập tức cụp xuống.  

Tịch Phó Bắc đúng là kẻ vô tình, chẳng lẽ anh  không chút bùi ngùi? Dù sao cũng sống cùng nhau gần một tháng, chẳng lẽ thức không chút lưu luyến nào sao?  

Cậu thở dài, tự trách mình: có lẽ thật sự không có.  

Uất Đồ Nam dùng đũa chọc vào cơm, suy nghĩ lan man, lúc thì trách Tịch Phó Bắc không giữ mình lại, lúc lại tự vấn, người khác đều khen cậu thông minh, nhưng tại sao lại không kết bạn được?  

Nhưng nghĩ lại, cậu cũng có rất nhiều bạn mà, anh Tuyền, anh Thao Thao, chị Bách Hợp... mọi người trong phòng thí nghiệm đều rất quý cậu.  

Tịch Phó Bắc đặt đũa xuống, ngẩng mắt thấy được ánh mắt phức tạp của Uất Đồ Nam.  

Cậu nhóc này đang trừng mắt với mình sao?  

"Uất Đồ Nam."  

Uất Đồ Nam lập tức nheo mắt cười, ánh mắt sắc bén trở nên dịu dàng: "Sao vậy anh Bắc?"  

"Em không phải muốn xem Witness for the Prosecution sao? Tối nay anh chiếu cho em xem." Tịch Phó Bắc thích sưu tầm máy chiếu phim cổ, trong phòng anh có một chiếc.  

Uất Đồ Nam lập tức đứng dậy, chống tay lên bàn: "Hay quá! Em thích bộ phim đó lắm!"  

Cậu kích động như muốn nhảy lên bàn.  

Uất Lâm kéo cậu ngồi xuống, ngập ngừng: "Phó Bắc, có phiền con quá không..."  

Chưa đợi nhà họ Tịch lên tiếng, Uất Đồ Nam đã tự phản bác: "Bố, con không làm phiền anh Bắc."  

"Đúng rồi lão Uất, Đồ Nam ở đây chúng tôi vui lắm." Tịch Vũ cười nói.  

"Thôi được, Đồ Nam, vậy bố về—"  

Uất Lâm nhìn thấy con trai mình không biết từ lúc nào đã chạy sang ngồi cạnh Tịch Phó Bắc, cười tươi rói trước khuôn mặt lạnh như băng. Con lớn không giữ được nữa, đứa trẻ ngày xưa khóc lóc không muốn rời xa bố, giờ đã chủ động chạy đi mất.  

Người cha già bỗng thấy chua xót.  

Uất Đồ Nam mặc đồ ngủ nằm trên giường. Ban đầu Tịch Phó Bắc chỉ cho cậu ngồi trên ghế sofa, nhưng cậu lại lén lút chuyển lên giường khi người khác không để ý.  

Bộ phim sắp kết thúc, Tịch Phó Bắc đã xem nhiều lần nên không chú ý, anh nhìn Uất Đồ Nam đang nằm ở cuối giường.  

Cậu khi làm thí nghiệm chăm chú, xem phim cũng chăm chú.  

"Hết rồi, về phòng đi." Khi phim kết thúc, anh đá nhẹ vào mông Uất Đồ Nam.  

Nhưng Uất Đồ Nam lật người, nhanh chóng dịch lên đầu giường, kéo chăn đắp lên người, "Anh Bắc, giường anh êm quá, nằm xuống thấy cả người nhẹ bẫng."  

"Ừ, về phòng đi." Tịch Phó Bắc khoanh tay, nhìn xuống.  

Uất Đồ Nam nghiêng người, cuộn tròn trong chăn "Tối nay em ngủ ở đây được không? Về phòng em lại tỉnh ngủ mất."  

Chiếc giường rộng, dù hai người đàn ông trưởng thành nằm cũng không chật.  

"Xem như em sắp đi rồi, anh không đuổi em." Tịch Phó Bắc nói, nhưng giống như đang tự nhủ.  

Uất Đồ Nam nhíu mày, "Anh, đừng nhắc chuyện đó được không?"  

"... Tại sao?" Tịch Phó Bắc cũng nằm xuống, nghiêng người.  

Uất Đồ Nam dịch lại gần "Em thấy khó chịu, em hơi lưu luyến nơi này. Anh, em sắp đi rồi, anh không chút bùi ngùi cũng không thấy nhớ em sao?"  

"Đi làm không gặp được sao?" Tịch Phó Bắc hỏi.  

Uất Đồ Nam chớp mắt, "Đúng rồi, đi làm vẫn gặp."  

Không ai nói gì, căn phòng yên tĩnh trở lại. Từ góc nhìn của Uất Đồ Nam, ánh đèn đầu giường chiếu lên khuôn mặt Tịch Phó Bắc, cậu không khỏi cảm thán: anh Bắc đẹp trai thật, mắt đẹp, mũi cũng hoàn hảo.  

Nếu là con gái, không biết sẽ xinh đến mức nào. Cậu thở dài, giá anh Bắc là con gái thì tốt rồi, chú Tịch và dì Tạ quý cậu đến thế, biết đâu sẽ nhận làm con rể.  

Lúc đó hai nhà sống cùng nhau...  

"Em đang nghĩ gì?" Tịch Phó Bắc thấy cậu lúc thì nhíu mày, lúc lại cười, liền hỏi.  

Uất Đồ Nam không do dự: "Giá anh là con gái thì tốt."  

Tịch Phó Bắc không hiểu, nhíu mày búng vào trán cậu: "Suy nghĩ kỳ quặc gì thế?"  

Uất Đồ Nam đau đến nhe răng, nhưng thấy Tịch Phó Bắc khẽ nhếch mép, cậu cũng cười theo. Trước giờ không để ý, khi anh cười khóe miệng có đôi nếp lúm không đều.  

Cười đẹp hơn không cười nhiều, giá anh cười nhiều hơn thì tốt.  

Uất Đồ Nam như hôm ở công viên, đầu óc nóng lên, đột nhiên hôn lên. Lần này không phải má, mà là môi.  

Cậu áp vào, nhưng không có động tác gì thêm, cảm giác mềm mại khiến đầu óc trống rỗng.  

Đôi mắt Tịch Phó Bắc chợt mở to, lát sau lại khép lại.  

Cả hai đều không nhúc nhích.  

Một lúc sau, Uất Đồ Nam mới tỉnh táo, chậm rãi nhận ra mình vừa làm chuyện động trời. Cậu nghĩ, mình chết chắc rồi, lần trước chỉ hôn má, anh Bắc đã suýt đánh, lần này chắc bị xử lý tận gốc.  

Cậu từ từ rời ra, không dám nhìn biểu cảm của anh.  

"Em biết điều này có nghĩa gì không?" Tịch Phó Bắc đột nhiên hỏi.  

Uất Đồ Nam lòng trĩu nặng, cậu không biết có nghĩa gì, nhưng biết mình nguy rồi.  

Cậu cười gượng gạo: "Anh, không có gì đâu, hồi ở ký túc xá, mấy đứa bạn uống rượu xong còn ôm nhau hôn nữa."  

"Chúng nó hôn em chưa?"  

"Chưa."  

"... Em thấy không sao?" Giọng Tịch Phó Bắc âm trầm.  

"Có sao có sao!" Uất Đồ Nam vội cười xoa dịu, nắm tay anh nũng nịu "Em sai rồi, em vừa nóng đầu quá. Anh đừng đánh em, cũng đừng đuổi em nhé."  

Thấy Tịch Phó Bắc im lặng, cậu liền hối hận: "Nếu hôn anh Tuyền thì đã không thế này..."  

Mặt Tịch Phó Bắc càng xanh mét.  

--------------------  

Lòng mềm đi rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play