Chương 3: Bắc Ca, anh thật tốt
Trong cuộc họp giữa hai bên, khi Uất Đồ Nam lên bục tổng kết báo cáo nghiên cứu, cậu còn giả vờ cúi xuống buộc dây giày để lén bóc một viên kẹo bỏ vào miệng. Tịch Phó Bắc nhìn thấy cảnh này, bật ra một tiếng "chà", vẻ mặt đầy sự khó hiểu.
Người trong viện nghiên cứu cũng thật thoải mái, lại dám để một đứa nhóc không đáng tin cậy như cậu lên bục báo cáo.
"Lão Ngô, hay là ngài lên tổng kết đi." Tịch Phó Bắc khẽ nghiêng người, nói nhỏ với lão Ngô bên cạnh.
"Phó Bắc yên tâm đi, Đồ Nam không sao đâu."
Vừa dứt lời, người phát biểu trước đã kết thúc. Uất Đồ Nam chỉnh lại cổ áo rồi bước lên bục, má trái hơi phồng lên một chút, không để ý kỹ thì khó mà nhận ra. Nhưng Tịch Phó Bắc biết rất rõ đó là kẹo, nên càng nhìn càng thấy rõ.
"Về yêu cầu mà bệnh viện đưa ra, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng. Công nghệ robot nano hỗ trợ điều trị ung thư đã tương đối hoàn thiện, hiện tại vấn đề chúng ta gặp phải là..."
Theo mạch báo cáo của Uất Đồ Nam, chân mày Tịch Phó Bắc dần dần giãn ra.
Mười phút tổng kết, không vòng vo, không lời thừa, thẳng thắn chỉ ra những điểm khó của kỹ thuật, trình bày rõ ràng từng ý. Dù vẫn là con người ấy, khuôn mặt ấy, thậm chí cậu còn không mặc vest như những người khác mà chỉ đơn giản mặc một chiếc áo phông trắng, nhưng cũng đủ để khiến người ta tin tưởng rằng cậu ta chuyên nghiệp, bất chấp tuổi trẻ của mình.
"Phó Bắc, không làm cậu thất vọng chứ?" Lão Ngô cười hỏi, ánh mắt nhìn Uất Đồ Nam đầy trìu mến. "Biển sâu có thể đào được viên ngọc như Đồ Nam, bố cậu đã đưa ra quyết định rất đúng đắn đấy."
"Ừ." Tịch Phó Bắc cũng nhìn về phía Uất Đồ Nam, cậu ta vừa bước xuống khỏi bục, hai người nhìn nhau, Uất Đồ Nam nháy mắt đầy kiêu ngạo với anh.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tịch Phó Bắc bắt tay đại diện bệnh viện rồi tạm biệt, mọi người dần dần giải tán, chỉ còn Uất Đồ Nam vẫn cúi đầu ngồi nguyên tại chỗ.
Tịch Phó Bắc đi tới, nhìn vào đỉnh đầu Uất Đồ Nam hỏi: "Sao không đi?"
Uất Đồ Nam thở một hơi thật sâu, vai hơi nhún lên, nhưng không nói gì.
Tịch Phó Bắc nhíu mày, đưa tay định kiểm tra trán cậu, nhưng Uất Đồ Nam đột nhiên ngẩng đầu, mắt nheo lại nắm lấy tay anh, rồi trực tiếp úp mặt vào lòng bàn tay Tịch Phó Bắc.
"Bắc Ca, em bị hạ đường huyết, có gì ăn không?"
Cậu ta gối đầu lên tay Tịch Phó Bắc, dồn hết sức nặng xuống, khiến Tịch Phó Bắc phải dùng tay đỡ lấy cằm cậu để ngăn không cho cậu trượt xuống.
"Không có... Lúc nãy em ăn kẹo trong cuộc họp là vì chóng mặt à?"
"Ừ. Không ngờ lại bị anh phát hiện, em ăn lén mà." Uất Đồ Nam dù mặt mày tái mét nhưng vẫn cười toe toét. Da cậu vốn trắng, lúc lên bục báo cáo không thể nhận ra, nhưng giờ đây ngay cả môi cũng nhạt màu, trông rất rõ ràng.
"Đi được không? Anh dẫn em ra ngoài ăn." Tịch Phó Bắc nắm lấy cằm cậu hỏi.
Uất Đồ Nam lắc đầu. "Không đi được. Bắc Ca, hay là anh vất vả cõng em đi nhé."
"Không đời nào." Tịch Phó Bắc từ chối thẳng thừng.
Cuối cùng, Tịch Phó Bắc vẫn nửa kéo nửa ôm đưa Uất Đồ Nam đi. Anh tự nhủ rằng đây là cách bù đắp cho việc hiểu lầm cậu trong cuộc họp.
Công việc của đoàn đã kết thúc, riêng Tịch Phó Bắc còn một cuộc họp nữa.
Uất Đồ Nam đi cùng anh, vì nghe nói gần địa điểm họp có một quán ăn Hồ Nam rất ngon, cậu cũng muốn thử.
"Anh đi họp đi, em đợi anh ở ngoài." Uất Đồ Nam chỉ vào chiếc ghế dài trong khu vực nghỉ ở hành lang.
"Nếu em đói thì cứ đi ăn trước đi."
"Không, em đợi anh. Một mình em không gọi được nhiều đồ."
Vẫn là vì ăn, Tịch Phó Bắc cũng không cố nài nỉ, bước vào phòng họp.
Cuộc họp chán ngắt, hai ông già nói đi nói lại những câu vòng vo, mãi không vào trọng tâm — có lẽ bản thân họ cũng không muốn nói gì quan trọng. Tịch Phó Bắc nghĩ đến Uất Đồ Nam, nếu ai cũng phát biểu ngắn gọn như cậu ta, có lẽ cuộc họp kéo dài ba tiếng này chỉ cần nửa tiếng là xong.
Anh tưởng Uất Đồ Nam đã đi rồi, nhưng khi bước ra lại thấy cậu vẫn ngồi... à không, nằm trên ghế dài, đầu gần như treo lơ lửng, tóc rủ xuống như con nhím.
"Cậu ấy đang đợi cậu tan làm đấy?" Người bên cạnh cười nói.
Tịch Phó Bắc "ừ" một tiếng, bước về phía ghế dài.
Uất Đồ Nam ngước mắt lên nhìn, thấy anh tới, bật dậy như chiếc lò xo, ôm lấy eo anh kéo đi.
"Đi thôi, em đã đặt chỗ rồi." Cậu ta mặt đầy háo hức, không có một lời phàn nàn.
Tịch Phó Bắc đưa tay gạt bàn tay đang ôm eo mình ra "Anh không biết cuộc họp lại lâu thế, em nên tự đi ăn trước đi."
"Đã hứa đợi anh mà, sao có thể thất hứa được." Cậu nói một cách nghiêm túc, nhưng ngay sau đó lại dựa vào người anh. "Bắc Ca, anh ăn được cay không?"
"Không."
"Bắc Ca, anh là người thích phản bác à?"
"...Bỏ tay ra."
Tịch Phó Bắc thực sự không ăn được cay, lần này đi ăn đồ Hồ Nam với Uất Đồ Nam coi như là liều mạng vì bạn.
Chỉ gắp vài miếng, bụng anh đã nóng rát khó chịu. Trong khi đó, Uất Đồ Nam đối diện vẫn mặt mày hồng hào, còn hỏi: "Bắc Ca, anh không thích ăn à?"
"Em thích là được." Tịch Phó Bắc lấy khăn giấy lau miệng, nói qua loa.
Anh liếc nhìn đồng hồ, định rời đi trước.
Uất Đồ Nam ngẩng đầu cười. "Bắc Ca, anh thật tốt."
Thôi, đợi cậu ta về cùng vậy. Tịch Phó Bắc nghĩ.
Không ngoài dự đoán, Tịch Phó Bắc đau bụng. Anh ít khi ăn đồ kích thích mạnh như vậy, về đến khách sạn nôn đến mức suy kiệt, nhân viên y tế tới truyền dịch cho anh, cơn khó chịu mới dịu đi phần nào.
"Bắc Ca, em xin lỗi, biết thế em không kéo anh đi ăn rồi." Uất Đồ Nam hối hận quỳ bên giường anh.
Người không biết chắc tưởng Tịch Phó Bắc mắc bệnh nan y không chừng.
"Đi ngủ đi." Tịch Phó Bắc nói.
"Lát nữa phải rút kim cho anh, em canh, anh ngủ đi."
Tịch Phó Bắc chưa bao giờ được ai canh chừng khi ngủ, nhưng có lẽ do người không khỏe, anh nhanh chóng chìm vào giấc. Tỉnh dậy thì đã sáng, anh vừa định ngồi dậy, nhưng ánh mắt thoáng nhìn thấy Uất Đồ Nam đang gục bên giường ngủ.
Mu bàn tay anh bầm tím vì phải truyền dịch, Uất Đồ Nam nắm lấy ngón tay anh, chỉ khẽ đỡ lấy.
Tịch Phó Bắc rút tay lại, chọc vào má cậu.
Uất Đồ Nam mở mắt: "Bắc Ca, anh đã đỡ hơn chưa?"
"Ừ." Anh kéo chăn đứng dậy. "Em ngồi đây ngủ cả đêm à?"
"Em ngủ quên mất..." Uất Đồ Nam cố gắng ngồi dậy, vừa chống tay lên giường đã kêu lên một tiếng đau đớn, suýt ngã xuống đất, Tịch Phó Bắc nhanh tay nắm lấy tay cậu.
Cậu đu cả người lên người Tịch Phó Bắc, giọng đau đớn: "Chân... chân em, anh ơi, em không cảm thấy được chân em nữa rồi!"
Cậu ta vừa hoảng vừa đau, người run lên bần bật một cách không kiểm soát, cảm giác như điện giật từ chân chạy lên, thật sự chân như sắp hỏng vậy.
Tịch Phó Bắc thấy cậu đau đớn không chịu nổi, liền bế bổng cậu lên giường.
"Em ngốc thật, ngồi cong như vậy cả đêm thì tê là phải." Anh nhíu mày trách mắng, nhưng nghĩ đến việc cậu thức cả đêm vì mình, nên không nỡ nói gì nặng hơn, cúi người xoa nhẹ bắp chân Uất Đồ Nam.
Chân mày Uất Đồ Nam dần giãn ra, khi Tịch Phó Bắc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cậu đã ngủ từ lúc nào.
Miệng còn lẩm bẩm: "Bắc Ca, anh thật tốt."
Tịch Phó Bắc mỉm cười, nhưng chính anh cũng không nhận ra.
Tịch Phó Bắc tưởng Uất Đồ Nam lúc nào cũng vô tư như vậy, như lời bố anh nói, thiên tài đều đơn giản.
Nhưng thiên tài cũng có lúc bực bội, ví dụ như thí nghiệm thất bại.
Khi Tịch Phó Bắc bước ra khỏi văn phòng, không thấy Uất Đồ Nam đợi ở ngoài như mọi khi.
Anh đến viện nghiên cứu tìm người.
Chu Tuyền vừa bước ra, thấy anh liền thở dài. "Tiểu Tịch tổng, Đồ Nam đang buồn trong đó. Bình thường cười đùa vui vẻ, nhưng thực ra cũng hay suy nghĩ... Tôi đi trước nhé, tiểu Tịch tổng."
Qua cửa kính có thể thấy Uất Đồ Nam đang đo đạc số liệu bên trong, vẻ mặt nghiêm túc. Lúc này trong viện chỉ còn lại mình cậu. Có lẽ lại không phải số liệu mà cậu mong muốn, cậu nhíu mày lẩm bẩm vài câu, rồi lại bắt đầu làm lại.
Tịch Phó Bắc không vào quấy rầy, chỉ đợi ở ngoài.
Đợi người có lẽ là việc chán nhất trên đời, anh ghét phải chờ đợi.
Đáng lẽ là phải ghét.
"Sao lại sai nhỉ..." Uất Đồ Nam lẩm bẩm bước ra, vẻ mặt vẫn đầy sự ưu tư. Đóng cửa lại, cậu vừa quay đầu đã thấy Tịch Phó Bắc, sững người "Bắc Ca."
"Về thôi." Tịch Phó Bắc đi về phía thang máy.
Uất Đồ Nam "ừ" một tiếng, đi theo, rõ ràng không còn hứng thú như mọi khi, lúc bình thường đã sà vào người anh rồi.
Trong thang máy chỉ có hai người, Uất Đồ Nam vẫn im lặng, Tịch Phó Bắc nhìn cậu. Bóng tối che khuất nửa khuôn mặt Uất Đồ Nam, biểu cảm có chút nghiêm nghị, khác hẳn với bình thường. Cười hay không cười đều tạo ra hai trạng thái khác nhau. Thực ra cậu có một đôi mắt rất sâu, chỉ cần hơi nhíu mày là toát lên vẻ lạnh lùng, không còn ngoan ngoãn như trước nữa.
"Ting!" Cửa thang máy mở, hai người lần lượt bước ra. Tịch Phó Bắc lần đầu chủ động vòng tay qua vai Uất Đồ Nam, khẽ bóp nhẹ. "Vẫn bực vì thí nghiệm à?"
"Hả?" Uất Đồ Nam quay đầu lại, ánh mắt còn đầy ngơ ngác, rồi bật cười.
Tịch Phó Bắc không hiểu sao, khi thấy Uất Đồ Nam lại cười, anh cảm thấy tâm trạng mình cũng tốt hơn nhiều.
"Em đang nghĩ, làm sao để tạo ra chìa khóa cho robot, làm mấy lần thí nghiệm rồi mà vẫn thất bại."
Tịch Phó Bắc nghĩ xem nên nói gì để an ủi. Nếu bảo từ từ, không vội, điều này vốn không phù hợp với phong cách làm việc hiệu quả của anh; nếu nói...
"Bắc Ca em đói rồi, mình đi ăn gì đi." Uất Đồ Nam ôm lấy eo anh, nhắc đến ăn, giọng nói liền đầy háo hức.
Thôi, coi như anh chẳng muốn nói gì đi, Tịch Phó Bắc rút tay lại, rồi gỡ bàn tay đang ôm eo mình ra.