Minh là một chàng trai vừa bước qua tuổi hai mươi tư, nổi tiếng với lối sống "nằm là chính, ngồi là phụ, đứng là hiếm, và vận động là điều kỳ diệu". Minh tin chắc rằng cuộc sống tốt đẹp nhất là một cuộc sống không làm gì, chỉ cần nằm dài trên giường, ăn snack khoai tây và chơi game đến tận khuya.

Nhưng cuộc sống nhàn hạ của Minh nhanh chóng chấm dứt khi anh nhận được thư từ một người chú xa lạ chưa từng gặp mặt, báo tin rằng Minh thừa kế một căn nhà nhỏ với khu vườn rộng lớn ở ngoại ô thành phố. Đọc bức thư, Minh chỉ khẽ nhíu mày, miệng lầm bầm:

– Nhà với cửa làm gì không biết, có vườn chắc lại phải làm cỏ với tưới cây. Mệt chết đi được.

Điều kỳ lạ là, cùng với bức thư thừa kế, Minh còn nhận được một hộp quà bí ẩn. Trong đó là một chiếc máy chơi game cũ kỹ với dòng chữ mờ nhạt trên thân máy: "Game Sân Vườn Tử Thần". Là một người nghiện game, Minh không kìm được tò mò, liền bật máy lên thử. Trong giây phút màn hình sáng lên, một luồng sáng kỳ lạ lóe lên rồi vụt tắt, khiến cậu cảm giác rùng mình nhẹ. Nhưng Minh nhanh chóng gạt bỏ đi cảm giác khó hiểu ấy và chìm đắm vào trò chơi mới.

Sau khi chơi suốt cả ngày trời, Minh ngủ thiếp đi mà không nhận ra điều bất thường đang dần xảy ra quanh mình. Đến tối muộn, tiếng động lạ ngoài sân làm cậu tỉnh giấc. Minh hé mắt nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm. Cậu thầm nguyền rủa:

– Chắc lũ mèo hoang lại phá phách rồi.

Tò mò, Minh uể oải rời giường, tiến về phía cửa sổ, kéo rèm nhìn ra sân vườn. Cảnh tượng trước mắt khiến Minh sững sờ, toàn thân lạnh ngắt: một đám người – à không, một đám zombie chậm rãi lê bước tiến vào sân nhà cậu. Chúng đi lại loạng choạng, mặt xanh lét, miệng há hốc liên tục rên lên:

– Não... não... tụi tao muốn ăn não...

Minh dụi mắt liên tục, cố tự nhủ rằng đây chỉ là giấc mơ. Nhưng khi mở mắt lần nữa, chúng vẫn ở đó, mỗi lúc một đông hơn.

Đang định hét lên thì từ phía dưới cửa sổ, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:

– Xin chào chủ nhân! Tình huống nguy cấp, cần sự trợ giúp của ngài ngay bây giờ!

Minh giật mình nhìn xuống, phát hiện một củ cà rốt nhỏ nhắn đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc như một vị tướng quân. Bên cạnh củ cà rốt là một cây hoa hướng dương đang cười toe toét:

– Cuối cùng anh ta cũng tỉnh giấc rồi kìa, Cà Rốt Đệ Nhất!

Cà Rốt Đệ Nhất nghiêm nghị nói:

– Chúng tôi là những rau củ bảo vệ vườn nhà. Nhưng lần này, chúng tôi rất cần một người chỉ huy. Chủ nhân, liệu ngài có sẵn sàng giúp đỡ?

Minh ngơ ngác, run rẩy hỏi lại:

– Khoan đã, đây là chuyện gì vậy? Rau củ biết nói chuyện? Zombie? Tôi... tôi đang mơ hả?

Hoa hướng dương bật cười:

– Nếu là mơ thì tôi e là anh sẽ bị ăn não thật đó! Có lẽ do anh đã chơi quá lâu trò chơi trên chiếc máy kỳ lạ kia, nên anh vô tình kích hoạt luôn thế giới trong game vào thực tại rồi!

Minh đứng chôn chân, nhưng khi zombie bắt đầu phá hàng rào, anh biết mình không thể cứ đứng im mãi được. Hít một hơi thật sâu, Minh nói đầy căng thẳng:

– Được rồi... tôi... tôi sẽ giúp, nhưng tôi chẳng biết làm gì cả!

Cà Rốt Đệ Nhất vui vẻ gật đầu:

– Không sao, chúng tôi sẽ hướng dẫn từng bước. Nào, bây giờ, xin hãy nghe theo chỉ huy của rau củ!

Trong đầu Minh, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất:

"Cuộc sống nhàn hạ của tôi, từ hôm nay chính thức chấm dứt rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play