Chương 1: 

Trần Ngọc Uyên chưa từng là người thích gây chú ý. Trong một thế giới nghệ thuật nơi danh tiếng và hào nhoáng là thứ tiền tệ phổ biến, cô lại chọn đứng ở bên lề ánh đèn sân khấu, lặng lẽ làm công việc của mình. Làm cho đúng, làm cho sâu, và làm cho thật.

Cô là một diễn viên thực lực, điều khiến giới chuyên môn thật sự nể phục ở cô không chỉ nằm ở khả năng hóa thân hoàn hảo, mà còn ở chiều sâu kỳ lạ trong ánh mắt và những chi tiết tinh tế cô đưa vào nhân vật. Uyên đã dành nhiều năm nghiên cứu tâm lý con người, từ microexpression – những biểu cảm chớp nhoáng không thể kiểm soát – đến hành vi, giấc mơ, vô thức và cả phản ứng sinh học khi con người nói dối. Kiến thức ấy không chỉ hỗ trợ cô trong diễn xuất mà còn thấm vào lối sống thường ngày: cô quan sát người khác không qua lời nói, mà qua cách họ khẽ rùng mình khi nhắc đến nỗi sợ, liếc mắt khi căng thẳng, hay đơn giản là cái chạm tay vào cổ áo đầy vô thức. Chính sự nhạy bén và khả năng đọc vị cảm xúc ấy đã giúp cô khắc họa chân thực những cung bậc tâm lý phức tạp nhất trên màn ảnh – điều mà không phải ai cũng làm được.

Với cô, thế giới là một sân khấu khép kín, nơi ai cũng giấu mình sau những lớp mặt nạ được thay đổi theo ánh đèn. Cô không khác họ – cũng là kẻ đeo mặt nạ, nhưng chẳng bao giờ nhầm lẫn giữa vai diễn và chính mình. Chính sự rạch ròi ấy khiến cô trở nên xa lạ, như một hình bóng lặng lẽ lướt qua giữa vở kịch đời người, vừa tham dự, vừa đứng ngoài, như thể chưa từng thuộc về bất kỳ cảnh trí nào.

Đêm ấy, thành phố chìm trong làn hơi ẩm đặc sệt của mùa hạ, như một chiếc khăn ướt choàng lên mọi bề mặt, khiến không gian trở nên nặng nề và mơ hồ. Căn hộ cao tầng nơi cô sống im lìm như một phiến đá nổi giữa biển đêm – tách biệt, trơ lì, và tuyệt đối yên tĩnh. Trở về sau một ngày dài, cô tháo giày nơi cửa, cẩn thận đến mức không một tiếng động vang lên. Rồi chậm rãi tựa lưng vào sofa, thở ra như trút bỏ lớp vỏ mà cô đã đeo suốt từ lúc mặt trời còn sáng. Trong bóng tối lặng lẽ, tiếng đàn từ bản Nocturne quen thuộc vang lên từ chiếc loa bluetooth, lan ra khắp không gian như một sợi khói mỏng – mềm, lạnh và buồn. Cô nhắm mắt, để mặc mọi âm thanh trôi qua mình, không chạm vào, cũng không rời xa.

Cô vừa mở điện thoại định đặt một bữa ăn muộn thì khựng lại.

Trên màn hình chính, giữa những biểu tượng quen thuộc, có một thứ không nên tồn tại ở đó: một ứng dụng lạ, không tên, không mô tả. Chỉ là một biểu tượng con mắt đen – tròn trịa, mờ đục như được phủ lớp sương xám, với một vệt đỏ nhòe từ khóe mắt kéo dài xuống dưới, như đang rỉ máu.

Cô nhìn chằm chằm vào nó vài giây, nhíu mày. Không có thông báo cài đặt. Không có dấu hiệu đang chạy nền. Cô chưa từng tải bất cứ thứ gì như vậy.

Mở danh sách ứng dụng – không thấy. Vào phần quản lý bộ nhớ – không tồn tại. Nhưng trên màn hình chính, nó vẫn ở đó, bất động như một cái nhìn câm lặng.

Cô ấn giữ biểu tượng, chọn gỡ cài đặt. Không phản hồi. Không rung. Không cảnh báo. Màn hình chỉ nhấp nháy một lần rất khẽ, rồi trở lại như cũ – biểu tượng vẫn nằm đó, không suy suyển.

Một luồng lạnh mảnh như tơ băng chạy dọc xương sống. Cô thử lần nữa, nhanh hơn, mạnh tay hơn. Không gì xảy ra.

Rồi, trước khi cô kịp phản ứng tiếp, ứng dụng tự động khởi động.

Màn hình chớp tắt. Không theo kiểu giật lag, mà như thể một lớp thực tại bị xé toạc trong một tích tắc. Tất cả chuyển sang đen.

Một tiếng vang mơ hồ phát ra từ loa – không phải âm thanh, mà là thứ gì đó giống hơi thở vọng từ đáy hang sâu. Cô chưa kịp chạm vào màn hình thì một dòng chữ đỏ như máu hiện lên, run nhẹ như bị gió thổi:

“Chào mừng. Trò chơi bắt đầu.”

Ngay sau đó, màn hình chuyển sang một màu đen đặc, như bề mặt của thứ gì đó không phải kính mà là nước đọng trong một hốc sâu.

Rồi, một dòng chữ hiện ra – font serif cổ kính, nét mảnh và hơi nghiêng, như được gõ bằng máy đánh chữ cũ:

[Người chơi số 201,098: Trần Ngọc Uyên.

Xác nhận tham gia trò chơi X.

Đang tải phó bản khởi động: Trường học ảo mộng.]

Không có nút quay lại. Không hiện thông báo xác nhận. Không có lựa chọn nào.

Ngay khoảnh khắc đó, không khí trong phòng như bị rút cạn. Mọi vật thể quanh cô – bàn, ghế, bóng đèn, thảm trải sàn – nghiêng đi trong một chuyển động lặng lẽ mà phi lý, như thể không gian mất trọng tâm.

Một tiếng rít vang lên – dài, sắc, và lạnh, tựa như kim loại bị kéo lê trên đá. Nó không đến từ tai, mà như xuyên thẳng vào xương sọ.

Thế giới nghiêng hẳn. Mọi âm thanh biến mất. Và rồi, bóng tối tràn tới – không phải kiểu đen khi tắt đèn, mà là một thứ tối sâu hoắm, có lực hút, có ý thức.

Uyên không kịp làm gì.

Bóng tối nuốt chửng cô.

Trần Ngọc Uyên mở mắt.

Cô đang đứng giữa sân trường.

Ánh nắng ban mai dịu nhẹ xuyên qua tán xà cừ già, rải những vệt sáng nhạt lên nền gạch đỏ đã bạc màu. Gió lướt qua, mang theo hương cỏ non trộn với mùi đất khô, cùng một làn hơi âm ẩm lẩn khuất, khó gọi tên. Âm thanh của sân trường lan đều trong không khí — tiếng bước chân chạy vội, tiếng chim sẻ ríu rít, xen lẫn những tràng cười rộn rã — tất cả như một bản nhạc nền được phối sẵn.

Mọi thứ… yên bình đến bất thường.

Cô không cảm thấy đau đớn, cũng không choáng váng. Nhưng trong lòng dậy lên một trực giác lặng lẽ: đây không phải thực tại quen thuộc.

Ánh mắt Uyên khẽ đảo quanh – không rõ ràng, không vội vàng. Giống như một học sinh đang ngẩn người chưa tỉnh ngủ.

Cô nhanh chóng nhận ra một vài người trông hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh vườn trường thơ mộng. Dù khoác trên mình bộ đồng phục học sinh, nhưng dáng vẻ, tuổi tác và khí chất của họ lại chẳng hề hòa hợp với vẻ trong trẻo, tươi sáng của nơi này.

Một người đàn ông trung niên mập mạp, mắt đỏ ngầu, mồ hôi lấm tấm trên trán, quay đầu lia khắp nơi: 

“Cái quái gì vậy? Đây là đâu?”

Một cô gái trẻ cột tóc đuôi ngựa, hoảng loạn rút điện thoại ra gọi cho ai đó, rồi lại lắp bắp đầy bối rối:

“Không có sóng… không… không gọi được…”

Một thanh niên tóc tẩy màu bạch kim hét lớn vào khoảng không:

“Tụi bây là ai? Ai làm trò này? Hả?!”

Không có ai trả lời.

Một anh chàng trẻ tuổi hơi bối rối quan sát xung quanh, tiến đến một học sinh gần đó, nắm tay áo người kia, hỏi:

“Này, bạn gì ơi, đây là đâu thế?”

Cậu học sinh kia nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu:

“Đây chẳng phải là trường THPT XX sao, cậu mới đến hả, nhớ vào lớp đúng giờ nhé.”

Rồi quay lưng bỏ đi, không để cho anh ta kịp nói gì thêm. 

Giữa đám đông, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi gắt gỏng túm chặt vai một học sinh, giọng đầy giận dữ:

“Bà đang làm việc ở nhà, mở mắt ra đã thấy mình ở cái chỗ quái quỷ này. Là do chúng mày giở trò đúng không?!”

Cậu học sinh chỉ im lặng nhìn bà ta. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm như không đáy, ánh lên vẻ bất thường khiến người ta lạnh sống lưng. Cậu cất giọng bình thản, không mang theo chút cảm xúc:

“Gây sự với bạn học sẽ bị kỷ luật đấy.”

Nói xong, cậu siết lấy cổ tay người đàn bà, gỡ bàn tay bà ta ra khỏi vai mình một cách dứt khoát. Sức lực lớn đến mức khiến bà lảo đảo. Cậu không nói thêm lời nào, quay người, tiếp tục bước về phía dãy lớp học phía trước.

Một cặp đôi trẻ nắm tay nhau khẽ né khỏi người đàn bà. Cô gái khoảng chừng hai mươi, gương mặt xinh xắn, nép sát bên chàng trai trông chững chạc hơn. Chàng trai kia vòng tay ôm lấy cô an ủi.

Một người đàn ông đàn ông khoảng ngoài ba mươi, đứng ở khá gần cô, lưng thẳng vai rộng, có khí chất của một người thành công, anh ta hơi nhíu mày, quan sát xung quanh, có vẻ cũng chú ý tới đám người đang hoảng loạn.

“Chuyện quái gì thế này…?”

Trong khi phần lớn đang hoảng loạn hoặc cố gắng hét lên tìm sự giải thích, Uyên lặng lẽ nhìn về phía nam sinh đứng lặng dưới bóng cây phượng gần dãy lớp phía tây. Đồng phục thẳng nếp, bảng tên gắn đúng quy định, tay đút túi quần, dáng đứng lười nhác như đang giết thời gian chờ tiết học. Hắn không nói chuyện với ai, không tỏ ra bối rối, nhưng cô nhận ra hắn đang quan sát, mắt khẽ đảo qua từng khu vực trong sân – đặc biệt là những người chơi đang hoảng loạn.

Cô đã xác định rõ: người kia không giống đám học sinh, cũng không giống những người chơi còn lại. Không hoảng loạn, không mất phương hướng, không cần hỏi bất kỳ điều gì.

Chỉ có ba khả năng: hắn là kẻ có kinh nghiệm trong thế giới trò chơi này. Hắn đã ở đây quá lâu. Hoặc... hắn là thứ khác….

Uyên không nhìn hắn lần thứ hai.

Cô chậm rãi ngồi xuống ghế đá gần đó, dáng vẻ thản nhiên như một học sinh đang chờ vào lớp. Váy đồng phục chỉnh tề, cặp sách đặt bên cạnh, tay vuốt nhẹ tà áo đồng phục cho phẳng nếp. 

Cô rút điện thoại ra. Màn hình vẫn hiện biểu tượng con mắt đen kịt ở góc trái. Không cần chần chừ, cô chạm vào nó.

[Trò chơi X.

Người chơi số 201,098: Trần Ngọc Uyên

Ải tân thủ: Trường Học Ảo Mộng

Tình trạng: Đang tiến hành]

Ngay sau đó, giao diện app thay đổi, một bảng quy tắc hiện ra:

QUY TẮC:

1. Sau 23:00, không được gây tiếng động lớn. Quản lí ktx sẽ đi tuần tra. Vi phạm sẽ bị kỉ luật.

2. Phòng ký túc xá không được khóa cửa.

3. Nếu có thứ gì đó vào phòng, đừng mở mắt.

4. Luôn tham gia đầy đủ các tiết học. Không được bỏ tiết. Vắng mặt quá ba lần sẽ bị kỉ luật.

5. Hãy ngồi đúng vị trí của mình, mặc đồng phục, và đeo thẻ họ sinh theo đúng quy định.

[Gợi ý]

“Chớ rót giấc mơ vào gió, kẻo âm thanh đánh thức kẻ mang trái tim đầy máu đỏ”

[Nhắc nhở thân thiện]

Thẻ học sinh đã được cung cấp cho người chơi, vui lòng kiểm tra cặp sách.

Chết trong màn chơi đồng nghĩa với chết trong thế giới thực.

 

Uyên khéo léo lật qua từng ngăn cặp, rất nhanh, cô tìm được một chiếc thẻ học sinh trống tên. Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, điện thoại trong túi bỗng rung lên. Cô rút ra xem—màn hình sáng lên cùng dòng chữ đỏ quen thuộc:

[Vui lòng đặt tên: _______

(Tên chỉ bao gồm chữ cái A-Z, số và ký tự đặc biệt. Sau khi xác nhận, tên sẽ được cố định vĩnh viễn)]

Thông báo hiện ra ngay lúc cô tìm thấy thẻ học sinh, dường như muốn nhắc rằng cái tên cô sắp nhập vào sẽ được ghi lên đó, trở thành danh tính mới của cô ở nơi này.

Uyên không hề do dự, ngón tay thon dài nhẹ gõ trên màn hình điện thoại. Cô có thể đặt bất kỳ cái tên nào—nhưng để tránh gây chú ý, tốt nhất nên chọn một cái tên thật bình thường, để dễ bề hoà mình vào đám đông NPC học sinh.

Sau khi xác nhận, cô đeo thẻ học sinh lên, trên đó là khuôn mặt xinh xắn của cô và một danh tính mới: Nguyễn Giang - lớp 11A2.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play