Năm Tinh lịch 331, Tết Nguyên Đán, tuyết lớn.

Khuôn mặt tái nhợt của Thời Tinh được quấn trong một vòng cổ áo lông dày, bước lên chuyến tàu từ An Thành đến Đế Đô.

Thời điểm cuối năm, người đi lại không nhiều, Thời Tinh chọn một góc khuất ngồi xuống, áo choàng phủ kín người, che giấu đi ngoại hình.

【Tin vắn từ Đế Đô: Hôm nay, phủ Thân Vương sẽ tổ chức lễ cưới linh đình cho Trung tướng Lục Luật. Ai cũng biết, với tư cách là con trai út của Thân Vương, Trung tướng Lục được đánh giá có tinh thần lực hiếm có cấp SS...】

【Tân lang còn lại là Thiếu tướng Bì Thư. Được biết, hai người đã có hôn ước từ thuở nhỏ, tinh thần lực của anh ấy cũng đạt đến cấp S. Lễ cưới lần này là sự kết hợp mạnh mẽ giữa phủ Thân Vương và Viện Nghị sĩ. Hai tân lang được mạng tinh cầu đánh giá là cặp đôi tân hôn xứng đôi nhất thế kỷ này... Hãy cùng kết nối với phóng viên tuyến đầu tại phủ Thân Vương...】

Trong khoang tàu vắng vẻ, tiếng phát thanh từ màn hình nổi trở nên đặc biệt rõ ràng.

Hàng mi của Thời Tinh khẽ run, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biển phản chiếu ánh sáng từ màn hình, lặng lẽ theo dõi bản tin về lễ cưới.

Phủ Thân Vương vẫn mang dáng vẻ như trong ký ức của cậu. Vệ binh xếp hàng chỉnh tề, đứng dọc suốt hai con phố trước sau, khí thế hừng hực nghênh đón các vị khách quý từ Đế Đô đến dự lễ cưới.

Phóng viên tuyến đầu đang đứng trước cổng chính, người qua người lại, không khí náo nhiệt.

Vô thức, Thời Tinh quét mắt nhìn xung quanh.

Trong toa tàu chỉ có hai ba hành khách, bên ngoài cửa sổ là tuyết rơi trắng xóa, một màu lạnh lẽo tĩnh lặng bao phủ cả đất trời.

Sự náo nhiệt trên màn hình và sự cô đơn, lặng lẽ nơi Thời Tinh đang ngồi, như hai thế giới hoàn toàn tách biệt.

Một tia chua chát dâng lên trong lòng. Thời Tinh khẽ nhếch khóe môi, muốn cười, nhưng không cười nổi.

Một tiếng sau, đoàn tàu đến nơi – Đế Đô.

Tại nhà ga, hệ thống liên tục phát cảnh báo về tuyết lớn trong ngày, nhắc nhở người dân ra ngoài nên chuẩn bị ô bảo hộ.

Thời Tinh đứng lặng ở lối ra, ngắm trận tuyết xối xả như muốn nuốt chửng cả đất trời, rồi hạ quyết tâm.

Cậu gọi một chiếc phi hành cơ đến phủ Thân Vương.

Lên xe rồi, bác tài nhiệt tình hỏi:

“Cậu đi phủ Thân Vương xem lễ cưới à? Buổi lễ hôm nay mở cửa cho công chúng, nhiều bạn trẻ đến xem lắm.”

“À đúng rồi, nghe nói cả Bệ Hạ cũng sẽ đích thân đến dự đấy. Mấy năm gần đây Bệ Hạ hiếm khi xuất hiện, nhiều tin đồn nhảm nói ngài bị rối loạn tinh thần nặng và nguy kịch, nên hôm nay nhiều người đến cũng vì tò mò muốn tận mắt nhìn thấy Bệ Hạ...”

Thời Tinh mỉm cười lịch sự, giọng đáp nhẹ như gió thoảng:

“Tôi đến phủ Thân Vương.”

Nhưng không phải để xem lễ cưới.

Cũng không phải khách mời.

Nếu nhất định phải nói, thì có lẽ... là một kẻ không mời mà đến, đến để phá rối.

Dù sao, với tư cách là chồng cũ của Lục Luật, chắc chẳng ai trong nhà họ Lục muốn thấy Thời Tinh xuất hiện trong ngày cưới.


Bác tài dừng xe tại điểm gần nhất với phủ Thân Vương.

Xuống xe, cậu bật ô bảo hộ, bông tuyết rơi lộp độp trên lớp năng lượng trong suốt phía trên đầu, không khí lạnh tràn vào phổi, Thời Tinh đột ngột cúi gập người, ho dữ dội.

Cơn ho kéo dài suốt một lúc lâu. Ngực Thời Tinh phập phồng kịch liệt, một cơn choáng váng rã rời ập đến khiến cậu phải tìm một băng ghế bên đường ngồi xuống, mất khá lâu mới điều hòa lại được hơi thở.

Nhìn lòng bàn tay không còn chút huyết sắc, Thời Tinh nghĩ, có lẽ... đây sẽ là chuyến đi cuối cùng của mình.

Lần cuối cùng, để chấm dứt những chuyện còn dang dở. Như vậy... cũng tốt.

Chờ khi sức lực khôi phục đôi chút, Thời Tinh đứng dậy, bước thẳng về phía phủ Thân Vương.

Không có thiệp mời, đúng như dự đoán, cậu bị chặn lại ngay trước cổng. Thời Tinh điềm tĩnh báo ra một cái tên.

Không bao lâu sau, một gương mặt quen thuộc xuất hiện sau cánh cổng phủ Thân Vương, ánh mắt chạm nhau qua khoảng không. Nhìn rõ Thời Tinh, người kia kinh ngạc đến giãn cả đồng tử.

“Thời... Thời y... Thời…”

Mấy năm trôi qua, thân phận đôi bên đã thay đổi. Người kia đổi cách xưng hô mấy lần, nhưng cuối cùng phát hiện... chẳng còn biết nên gọi Thời Tinh là gì nữa.

“Gọi tôi là Thời Tinh là được.”

Giọng nói nhẹ nhàng êm dịu, vừa cất tiếng, vừa nở một nụ cười, nếu không nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt thảm hại kia, Thời Tinh dường như vẫn là người quân y nhỏ hiền hòa, dễ mến năm nào.

Thời Tinh cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn vào trong, mong Thiếu tướng có thể cho tôi qua.”

Người kia lộ vẻ khó xử.

Thời Tinh cam đoan: “Tôi sẽ không gây rối, chỉ muốn vào nhìn một cái, có thể nói vài lời rồi sẽ rời đi.”

“Anh biết tôi mà, nếu muốn gây chuyện thì tôi đã kiện lên Toà án Đặc biệt từ lâu, đâu cần làm thế này.”

Thiếu tướng sắc mặt phức tạp, im lặng một lúc lâu, như muốn khuyên nhủ: “Bác sĩ Thời, đến nước này rồi, hà tất gì nữa?”

Hà tất phải khiến mọi người đều khó xử?

Hà tất phải vạch trần lớp mặt nạ cuối cùng?

Thời Tinh lại khẽ cười, nụ cười không chạm tới đáy mắt, lẩm bẩm: “Đúng vậy, hà tất chứ…”

“Chắc là tôi cần phải tận mắt xác nhận, thì mới có thể dứt lòng được.”

Thời Tinh ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch gần như hoà vào khung cảnh tuyết phủ phía sau, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Làm phiền Thiếu tướng rồi.”

Cuối cùng Thời Tinh cũng được cho phép vào phủ Thân vương.

Thậm chí, sợ giữa đường anh bị nhận ra và ngăn lại, người kia còn đích thân đưa anh đến tận cửa phòng nghỉ của Lục Luật, mới yên tâm rời đi.

Thời Tinh nhìn đồng hồ liên lạc — chỉ còn nửa tiếng nữa là lễ cưới bắt đầu.

Anh chỉnh lại áo choàng, hồi tưởng lại lần liên lạc cuối cùng giữa hai người — chắc là bảy, tám tháng trước. Khi đó anh đã gần như không thể rời giường, Lục Luật bảo anh an tâm dưỡng bệnh, nói nhất định sẽ tìm cách chữa trị cho anh.

Lời hứa ngày nào còn vang vọng bên tai, thế mà chỉ trong vài tháng mơ màng, thứ anh nhận được lại là tin Lục Luật sắp tái hôn.

Thời Tinh không tin, vì vậy anh mới đến.

Trước khi đến, anh đã không còn lối lui, nhưng đến giây phút thực sự phải đối diện, lòng vẫn thấy bất an.

Dù đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Hít sâu, thở ra, hít sâu...

Khi Thời Tinh vừa xác nhận cơ thể mình còn chịu đựng được, chuẩn bị bước tới, một bóng dáng quen thuộc bỗng lướt qua trước mắt anh, bước chân nhẹ nhàng gõ cửa phòng: “A Luật—”

Giọng điệu thân mật.

Thời Tinh nhận ra anh ta — chính là nhân vật còn lại trong hôn lễ hôm nay, Bỉ Thư.

Tim Thời Tinh khẽ thắt lại.

Khoảnh khắc kế tiếp, cánh cửa mở ra từ bên trong, khuôn mặt người tình từng xa cách lâu ngày hiện ra trong tầm mắt của Thời Tinh, mỉm cười rạng rỡ gật đầu với Bỉ Thư, gọi một tiếng: “Tiểu Thư.”

Thân mật không kém gì câu “A Luật” ban nãy.

Một trận ù tai nhức óc ập đến.

Những hình ảnh kế tiếp trong mắt Thời Tinh như bộ phim câm, anh thấy Bỉ Thư cười rạng rỡ nói gì đó bên tai Lục Luật, Lục Luật im lặng lắng nghe. Biểu cảm tuy không đến mức vui mừng rạng rỡ, nhưng nụ cười nhẹ nơi khoé miệng, ánh mắt dịu dàng kia, cũng không thể nói là bị ép buộc…

Bỉ Thư nói, Lục Luật nghe.

Bỉ Thư nói xong, Lục Luật gật đầu.

Bỉ Thư tinh nghịch lè lưỡi, Lục Luật khẽ gõ vào trán cậu ta.

Bỉ Thư ôm trán làm nũng, Lục Luật xoa đầu cậu ta như đang dỗ dành…

Đủ rồi.

Thời Tinh bỗng nhắm mắt lại.

Đủ rồi.

—Lục Luật là tự nguyện.

Xác nhận điều đó rồi, những điều Thời Tinh muốn biết trong chuyến đi này… đến đây là kết thúc, không còn gì nghi ngờ nữa.

Tiếng ù tai không ngừng vang vọng, tim đập loạn theo từng đợt cảm xúc trào dâng, các ngón tay bên sườn của Thời Tinh run rẩy không thể kiểm soát. Anh mở mắt lần nữa, ép mình không được nhìn, xoay người rời đi.

Không đi qua cổng chính, Thời Tinh chọn con đường dẫn sang công viên trung tâm bên cạnh phủ Thân vương để rời khỏi.

Trước khi rời đi, anh nhờ người hầu gửi lại một chiếc hộp cho Lục Luật.

Là món quà có ý nghĩa đặc biệt mà Lục Luật từng tặng anh — nhiều năm nay, dù đi đâu Thời Tinh cũng luôn mang theo. Nhưng bây giờ… không cần nữa rồi.

Khi đè nén cảm xúc rời khỏi phủ Thân vương, Thời Tinh không kìm được mà chạy.

Như thể muốn vứt bỏ hết thảy những đau đớn đang bám lấy mình.

Không khí lạnh tràn vào phổi, Thời Tinh ho lên vài tiếng, nhưng anh không muốn dừng lại, chỉ muốn ích kỷ một lần cuối cùng.

Với tình trạng hiện tại, anh vốn không thể rời khỏi An Thành, càng không thể đi một chuyến dài đến tận Đế Đô rồi tới phủ Thân vương.

Anh… là đã bất chấp lời bác sĩ, hấp thụ một lượng lớn năng lượng tinh thạch mới có thể chống đỡ được đến đây.

Nhưng cơ thể anh giờ không còn khả năng hấp thụ hoàn toàn nữa — hành động này chẳng khác gì uống thuốc độc cầm hơi. Thời Tinh không chắc sau hôm nay liệu mình còn có thể đứng dậy được hay không.

Nhân lúc còn có thể chạy, Thời Tinh không muốn để lại bất kỳ điều gì khiến bản thân hối tiếc.

Thật ra, chuyện anh và Lục Luật đi đến bước này, đã đầy rạn nứt, tất cả đã chẳng thể quay lại được nữa.

Thời Tinh hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai.

Không ai hiểu rõ hơn anh.

Nhưng… nhưng mà…

Nếu chưa đến phút cuối, chưa tận mắt thấy, chưa tận tai nghe, Thời Tinh vẫn sẽ ôm một tia hy vọng mong manh.

Lựa chọn từng tin tưởng đến không chút nghi ngờ, tình nghĩa gần mười năm, người ngoài có cười nhạo thì thôi, nếu ngay cả anh cũng dễ dàng phủ nhận… thì hỏi anh biết đặt niềm tin vào đâu nữa đây?

Công viên trung tâm phủ đầy tuyết trắng, chỉ còn lại một màu tinh khiết, ánh mặt trời chiếu xuống mặt tuyết khiến Thời Tinh không mở nổi mắt.

Tầm nhìn bị ánh sáng chói loà chắn mất, những hình ảnh trong phủ Thân vương lại lần nữa ùa về.

Nghiền nát tia hy vọng cuối cùng của Thời Tinh.

Như chính điều anh đã nói với người quen — khi tận mắt xác nhận rồi, thì cũng không thể không từ bỏ được.

“Ai đó?”

“Dừng lại!”

“Không được động đậy.”

Đột ngột, tiếng quát lớn vang lên, kèm theo nhiều luồng tinh thần lực cấp cao bùng nổ cùng lúc.

Thời Tinh bị tiếng quát làm cho giật mình, ngẩng lên thì phát hiện không biết từ bao giờ, trước mặt đã xuất hiện một nhóm quân nhân đang trong tư thế phòng bị mà cậu… lại lao thẳng về phía họ…

Ban đầu vẫn còn kịp dừng lại, nhưng bị nhiều luồng tinh thần lực mạnh mẽ quét qua cùng lúc, cơ thể anh gần như mất kiểm soát ngay lập tức, không thể kháng cự mà đâm thẳng vào người đang ngồi giữa vòng vây.

Vừa tới gần, anh đã cảm nhận được một luồng tinh thần lực mạnh mẽ gần như đáng sợ.

Nguy hiểm!

Lòng thắt lại, Thời Tinh đã chuẩn bị tinh thần bị sức mạnh kia đánh văng ra, thì luồng áp lực không thể chống đỡ ấy lại đột ngột rút lui như thuỷ triều…

Trước khi ngã xuống, ánh mắt liếc cuối cùng của Thời Tinh thoáng thấy đối phương dường như giơ tay về phía sau lưng anh…

Cú va chạm khiến người ta choáng váng.

Chỉ trong vài nhịp thở, Thời Tinh không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì.

Đến khi anh lấy lại được chút ý thức, cơ thể đang không kiểm soát nổi mà ho dữ dội, cảnh vật trước mắt vặn vẹo mơ hồ…

Thể trạng anh quá tệ.

Anh… sắp chết rồi.

Chờ đến khi cơn ho dịu lại một chút, Thời Tinh mới phát hiện đối phương đã để anh nhào vào người mình, một tay nắm lấy cánh tay phải của anh, vừa ngăn anh ngã sấp xuống hoàn toàn, vừa giữ được khoảng cách lễ phép tối thiểu giữa hai người.

Sau lưng bất ngờ bị vỗ nhẹ hai cái như trấn an, một giọng nam trầm thấp ngập ngừng vang lên: "Cậu ổn chứ?"

Thời Tinh cố gắng kiềm chế, lấy tay che miệng, giọng khàn khàn: "Ổn…"

Đáp lại anh chỉ là sự im lặng.

Thời Tinh nghĩ, chắc câu nói của anh nghe không thuyết phục chút nào.

May mà đối phương không truy hỏi thêm: "Tự đứng dậy được không?"

Thời Tinh ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay vào đôi mắt màu tro xám lạ lẫm.

Màu mắt rất đặc biệt.

Người đàn ông ở khoảng cách gần có ngũ quan sắc sảo, khí chất xuất chúng, chỉ yên lặng nhìn người thôi đã toát ra uy nghiêm.

Rõ ràng là anh ta đang ngước nhìn Thời Tinh, vậy mà Thời Tinh lại cảm thấy như đang bị nhìn từ trên cao xuống.

Nhớ lại luồng tinh thần lực mạnh mẽ kia, tim Thời Tinh khẽ siết lại, đoán rằng mình có thể vừa va phải một nhân vật lớn của Đế quốc, sống lưng căng cứng, hấp tấp lồm cồm đứng dậy.

Người đàn ông kia lại đỡ anh một tay.

Bàn tay đưa ra xương khớp rõ ràng, bên ngoài ngón út còn có một nốt ruồi đỏ.

Đợi Thời Tinh đứng vững, lọt thỏm giữa một đám quân nhân chỉnh tề nghiêm trang, cái áp lực vô thanh do trật tự nghiêm ngặt ấy mang lại lại càng rõ rệt.

Thời Tinh càng cảm nhận rõ sự vượt trội về địa vị của đối phương.

"Xin lỗi vì đã va vào ngài, tôi… tôi không cố ý." Thời Tinh xin lỗi.

"Người từ Lam Tinh?" Người đàn ông dùng ngón tay dài nhẹ gõ lên tay vịn, "Cãi nhau với người giám hộ à?"

Nhận ra đối phương hiểu lầm mình vẫn đang trong thời kỳ trưởng thành, Thời Tinh nhất thời nghẹn lời.

Không biết trả lời sao, anh liền chuyển sang hỏi đường rời khỏi đây.

Người đàn ông không trả lời, mà là tùy tùng bên cạnh chỉ đường cho Thời Tinh, đồng thời khéo léo chắn anh ra xa.

Thời Tinh lại nói lời cảm ơn, rồi chào tạm biệt.

Nhìn ra Thời Tinh không muốn trả lời, người đàn ông cũng không ép hỏi nữa, chỉ khẽ gật đầu coi như tiễn biệt.

Hành động cao quý ấy, qua tay anh lại trở nên hết sức tự nhiên, như thể vốn nên là như vậy.

Thời Tinh đi được một đoạn, lại bị tùy tùng đuổi theo đưa cho một khối tinh thạch.

"Điện hạ bảo tôi đưa cái này cho cậu, dù sao cũng mong cậu sớm quay lại với người giám hộ."

Người Lam Tinh rất được quý trong Đế quốc, trưởng thành khó khăn, các quân nhân luôn đối xử rất tốt với họ.

Tinh thạch năng lượng cao cấp, dồi dào.

Cầm lấy, Thời Tinh cảm nhận được thiện ý đã lâu không thấy.

Cách một khoảng không xa không gần, chỉ thấy bóng lưng người đàn ông kia thẳng tắp, không nhìn rõ biểu cảm.

Dù không biết đối phương có nghe thấy không, Thời Tinh vẫn khẽ nói một câu: "Cảm ơn."

Đến khi bóng dáng Thời Tinh khuất trong màn tuyết, một vị sĩ quan bên cạnh nói với người đàn ông: "Điện hạ, lễ cưới đã bị hoãn."

Người đàn ông nhướng mày.

"Bên Trung tướng Lục Luật xảy ra chuyện, hình như đang tìm ai đó trong phủ Thân vương."

"Còn nữa, viện trưởng Tiết lại gửi thêm vài tin nhắn, nói hôm nay tuyết quá lớn, kiên quyết yêu cầu ngài quay lại phi thuyền nghỉ ngơi."

Nếu lúc rời đi, Thời Tinh có chú ý kỹ hơn, hẳn sẽ nhận ra sắc mặt người đàn ông kia cũng chẳng khá hơn mình bao nhiêu.

Cùng là vẻ tái nhợt như tử khí phủ lấy.

Ngày hôm đó, Thời Tinh trở về An Thành, nhưng không kịp chịu đựng đến khi về đến nhà.

Ngã xuống trong lớp tuyết phủ, trước khi đồng tử mờ nhạt, Thời Tinh mơ hồ nhìn thấy một bông tuyết trong suốt rơi vào mắt mình.

Anh như thể, cùng với những bông tuyết rơi đầy trời, nhẹ nhàng bay lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play