Đèn sân khấu tắt dần, mưa giả ngưng rơi, cả phim trường như thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Lâm Nhất vẫn đứng im một lúc, cho đến khi có người dúi vào tay cậu một chiếc khăn khô.
“Cậu làm tốt lắm. Rất tốt.”
Trợ lý đạo diễn lầm bầm rồi rời đi nhanh chóng, dường như sợ cảm xúc của mình bị phát hiện.
Lâm Nhất cúi đầu chào, rồi cũng lặng lẽ lui vào phòng nghỉ phía sau.
Phòng nghỉ nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp nhưng không xua được cái lạnh đang dâng trong lòng. Lâm Nhất cởi áo khoác ướt, lau mặt, và ngồi xuống ghế. Nước vẫn nhỏ từng giọt từ mái tóc ướt xuống sàn.
Hệ thống im lặng. Không nhắc nhở, không đánh giá. Như thể nó cũng đang quan sát.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
Cậu chưa kịp trả lời thì cánh cửa đã mở ra.
Là Thẩm Kình Duật.
Người đàn ông đứng đó, tay bỏ trong túi áo, ánh mắt tối như mực đêm.
Sự hiện diện của hắn làm cả căn phòng trở nên chật hẹp.
Lâm Nhất đứng dậy, lễ phép cúi đầu:
“Thẩm tổng.”
“Cậu tên gì?” – giọng hắn trầm khàn, không vòng vo.
Lâm Nhất nhìn hắn một lúc, như đang cân nhắc từng từ.
Cuối cùng, cậu đáp, chậm rãi nhưng rõ ràng:
“ Lâm Nhất.”
“Không phải... Tô Duật?”
Lâm Nhất cụp mắt, giọng nhẹ như gió:
“Tôi chưa từng là anh ấy. Cũng không muốn làm anh ấy.”
“Tôi chỉ đang diễn vai của mình. Trên màn ảnh, và cả ngoài đời.”
Thẩm Kình Duật im lặng rất lâu.
Ánh mắt hắn dán vào cậu, không rời. Không giận dữ, không lạnh lẽo — chỉ là một tia nghi hoặc rất thật.
Giống đến mức trái tim hắn lệch một nhịp.
Nhưng sự dứt khoát vừa rồi... lại khiến hắn thấy cậu hoàn toàn khác.
Cuối cùng, hắn chỉ buông một câu:
“Cảnh vừa rồi, không phải chỉ là diễn.”
Lâm Nhất không trả lời. Không xác nhận, cũng không phủ nhận.
Thẩm Kình Duật cười nhẹ, như tự giễu:
“Cậu diễn hay thật.”
Sau đó, hắn rời đi, không quay đầu lại.
Cánh cửa khép lại, để lại Lâm Nhất một mình trong căn phòng nhỏ.
Cậu ngẩng đầu, thở ra một hơi dài, mắt hơi đỏ.
【Điểm cảm xúc dao động: 28%】
【Tiến độ nhiệm vụ: 13%】
【Người mục tiêu bắt đầu ghi nhớ “Lâm Nhất” như một cá thể độc lập.】
【Kích hoạt nhánh nhiệm vụ phụ: “Giao lưu ngoài vai diễn – 0/3 lần”】
Cậu khẽ thì thầm, như nói với chính mình:
“Không phải diễn đâu… Là thật.”