Ánh nắng sớm rọi vào phòng qua ô cửa giấy, phủ lên làn da trắng xanh của đứa trẻ đang nằm yên. Lâm Uyên nghiêng đầu gối má lên mu bàn tay Tạ Ngọc, không biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Tạ Du ngồi ở góc phòng, cả đêm không ngủ, ánh mắt trầm tĩnh và sâu như nước giếng cổ.
Y không nhìn đứa trẻ. Cũng không nhìn Lâm Uyên.
Y đang nhìn vào chính mình – và cơn giằng xé chưa thể gọi tên.
Đột nhiên…
“Phụ… thân?”
Một giọng nói yếu ớt vang lên. Như gió thoảng, như mộng dài vừa đứt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play