Tối hôm đó, Trần Vũ Trực gần như không ngủ được. Bị La Hằng làm cho bực mình, anh cứ lăn qua lăn lại như cái bánh rán suốt cả đêm, đến tận rạng sáng mới chợp mắt, rồi ngủ li bì đến tận tối mới tỉnh dậy.
Lúc mơ mơ màng màng, anh chợt nhớ ra mình vẫn chưa dọn vệ sinh, liền tranh thủ gom dọn cái "ổ chó" của mình cho sạch sẽ. Sau đó lại lăn ra ngủ tiếp. Đồng hồ sinh học bị đảo lộn hoàn toàn khiến đầu óc anh mơ hồ không tỉnh táo.
Sáng hôm sau, đúng 8 giờ 30, chuông cửa reo lên. Đạo diễn và quay phim ban đầu nghĩ rằng Trần Vũ Trực hẳn đã dọn dẹp xong hành lý từ sớm, nào ngờ bấm chuông cả buổi mới thấy cửa mở ra, hiện ra là một thanh niên còn đang ngái ngủ.
Trên người chỉ mặc chiếc áo thun trắng và quần thể thao xám nhạt, trông đúng kiểu vừa ngủ dậy ở nhà.
Đối với nhân vật tên Hà Vị, bên ngoài có rất nhiều lời đồn đoán. Ai cũng tò mò không biết người có thể “cưa đổ” Thẩm Nhất Minh thì rốt cuộc có bản lĩnh gì ghê gớm. Nhưng vì trước đây Hà Vị không nổi tiếng, thông tin về anh cũng ít đến đáng thương.
Khi thấy trước cửa là đoàn quay phim vác máy đến, Trần Vũ Trực thoáng sửng sốt, chớp mắt mấy cái mới nhớ ra: hôm nay là thứ Hai.
"Xin lỗi, tôi dậy trễ. Mời mọi người vào."
Tóc tai rối tung rối mù như tổ quạ, đúng là hơi ngượng khi ra gặp người trong bộ dạng thế này. Tranh thủ lúc tổ quay ngồi chờ, anh vội vã chạy vào nhà vệ sinh để thay đồ và rửa mặt.
Nhân lúc đó, quay phim tranh thủ quay cận cảnh nơi anh ở.
Căn hộ hai phòng một phòng khách, không quá chật chội. Trước bàn máy tính sắp xếp gọn gàng thiết bị quay, phòng ngủ tông màu xanh xám đơn giản, nhìn khá sạch sẽ.
Như mọi chương trình thực tế khác, phần phát sóng ngoài lề là không thể thiếu. Khi Trần Vũ Trực rửa mặt xong, đạo diễn bắt đầu phỏng vấn.
Đạo diễn: "Ở đây ngày thường chỉ có mình anh sống thôi à?"
Ba mẹ của nguyên chủ đều đã mất từ sớm, nhiều năm nay Hà Vị sống một mình. Trần Vũ Trực gật đầu:
"Ừ, chỉ có mình tôi thôi."
Trước ống kính, trông anh vẫn rất trẻ trung, nhưng lại mang theo khí chất chín chắn vượt tuổi. Ngồi co chân trên ghế sofa, tóc mái hơi dài che đi ánh mắt, chỉ nhìn thấy khóe miệng khẽ cười, có chút lém lỉnh.
Thoạt nhìn có vẻ “hư hư”, nhưng lại dễ khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Đạo diễn tiếp tục hỏi: "Nghề nghiệp chính là streamer đúng không?"
Câu hỏi này hơi nhạy cảm, vì Thẩm Nhất Minh là ảnh đế, còn Hà Vị chỉ là một streamer. So sánh thế nào cũng thấy chênh lệch.
Nhưng Trần Vũ Trực chẳng hề ngại ngùng, thẳng thắn gật đầu:
"Bình thường tôi livestream chơi game hoặc bình luận game, thu nhập cũng tạm, nhưng mà khi lười thì gần như không có đồng nào."
Đạo diễn hơi bất ngờ, không nghĩ anh trả lời thẳng như vậy. Xem ra kiểu người lười biếng, thích ru rú trong nhà, không chí tiến thủ như anh là thật.
Không muốn làm mất lòng Thẩm Nhất Minh, đạo diễn cố tìm điểm tích cực, hỏi tiếp:
"Anh có tài lẻ gì không?"
Trần Vũ Trực gãi đầu suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu dứt khoát:
"Không có."
Đạo diễn hít một hơi thật sâu, không bỏ cuộc:
"Vậy lúc nghỉ ngơi anh thích làm gì?"
"Ngày thường tôi cắt dựng video cũng mệt rồi. Đến ngày nghỉ thì tôi chỉ thích nằm ở nhà ngủ thôi."
Anh trả lời rất thật lòng. Mỗi ngày vốn đã mệt mỏi, đến ngày nghỉ thì chỉ muốn ngủ một giấc đến tối. Mà ngủ xong trời cũng tối rồi, có còn làm được gì nữa đâu?
Nghe vậy, đạo diễn cảm thấy vô cùng bế tắc. Thật sự không hiểu nổi Thẩm Nhất Minh nhìn trúng Hà Vị ở điểm nào nữa.
Đạo diễn cắn răng hỏi thêm một câu "gây sốc":
"Mấy ngày trước anh và Thẩm Nhất Minh cùng công khai tình cảm. Vậy tiện tiết lộ luôn là hai người quen nhau bao lâu rồi?"
"7 ngày."
Câu trả lời khiến ai cũng ngỡ ngàng. Giới giải trí thường yêu đương bí mật mấy năm trời mới công khai. Ai cũng tưởng hai người họ yêu nhau từ lâu, ai ngờ mới có 7 ngày!
Đạo diễn lập tức đánh hơi thấy "mồi câu view", liền hỏi tiếp:
"Vậy hai người quen nhau khi nào?"
"Khoảng nửa tháng trước, lúc tôi đi livestream ngoài trời."
“……”
Đạo diễn nghe xong chỉ biết yên lặng tự trấn an. Quyết định không hỏi tiếp nữa, vì sợ lỡ miệng anh này lại nói ra thêm chuyện gây sốc. Trái tim nhỏ bé của đạo diễn chịu không nổi!
Phần ghi hình chính thức bắt đầu, nhưng trước tiên phải chơi một trò nhỏ.
"Chương trình lần này được quay ở thôn Hồ Khê, hương Chương Nam, tỉnh Z. Khách mời phải tự mình tìm cách đến địa điểm. Chương trình chỉ cấp cho 100 tệ kinh phí. Trước khi xuất phát, vui lòng nộp lại điện thoại và tiền mặt."
Trần Vũ Trực còn chưa kịp nghe rõ địa chỉ, thì mấy nhân viên lúc nãy còn tươi cười đã lạnh tanh tiến đến thu luôn điện thoại và tiền mặt ít ỏi còn lại trong người anh. Sau đó đưa một phong bì, bên trong có đúng 100 tệ tiền mặt và một tờ giấy ghi địa chỉ chi tiết.
Túi trống rỗng đúng là không dễ chịu. Nhìn vali hành lý đã chuẩn bị từ hôm qua, Trần Vũ Trực hỏi:
"Vậy hành lý của tôi cũng phải tự kéo đi hả?"
Tổ chương trình từ lúc này không trả lời bất kỳ câu hỏi nào nữa. Im lặng chính là ngầm thừa nhận.
Trần Vũ Trực nhìn địa chỉ: "Thôn xx, hương xx, số nhà xx" – vừa đọc là biết ở vùng sâu vùng xa, đường sá chắc chắn khó đi, còn bùn lầy nữa chứ. Mà vác theo cái vali to đùng kia, chắc chết giữa đường mất.
Quyết định rất nhanh, anh chuyển sang một ba lô lớn, nhét vào hai bộ quần áo, một đôi giày và đồ dùng vệ sinh cá nhân. Nhẹ nhàng gọn gàng, anh bắt đầu lên đường.
Tổ tiết mục nghĩ anh sẽ đi hỏi đường, tính toán chi tiêu sao cho tiết kiệm. Ai ngờ anh vừa xuống lầu liền đón ngay một chiếc taxi.
"Chú ơi, cho cháu đến khu biệt thự Thiên Lệ Viên."
Anh ngồi ghế phụ, báo luôn địa chỉ nơi Thẩm Nhất Minh đang ở. Tổ chương trình lúc này mới hiểu: thì ra anh định đi tìm Thẩm Nhất Minh!