Sau đó, dù Hứa Phiêu có cố gắng bắt chuyện với ông cụ thu mua sắt vụn thế nào, ông lão này cũng không thèm đáp lại cô.
Hứa Phiêu đành phải đi theo hướng ông lão chỉ lúc trước.
Đống sắt vụn này chiếm một diện tích không nhỏ. Lúc Hứa Phiêu đi qua, thỉnh thoảng lại có những khối sắt vụn từ trên cao lăn xuống, cô vừa đi vừa phải chú ý né tránh chúng.
Còn về cái gọi là người máy "đặc biệt"... Ừm... Hứa Phiêu cảm thấy có chút kỳ quái.
Tuy chưa nhìn thấy cụ thể hình dáng ra sao, nhưng thiết lập này nghe sao cũng có chút mùi vị "đen tối" nhỉ? Tác giả của cuốn truyện ngọt sủng về game online ở thế giới tinh tế này rốt cuộc đã viết cái gì vậy, lại còn bày ra cả thiết lập công năng kỳ lạ thế này sao?
Truyện ngọt sủng này có gì đó không đúng lắm thì phải?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tính cách của Hứa Phiêu là không bỏ qua bất cứ thứ gì có thể hữu dụng, nên cô vẫn quyết định đi xem thử.
Có lẽ cũng có một chút tò mò nho nhỏ nữa.jpg
Đống sắt vụn cô kéo tới đều đã đưa cho ông lão kia, xem ra cũng không lấy lại được, tay không trở về thì phí công quá.
Thật sự không được thì cũng có thể như lời ông lão nói, cải tạo thành người máy quét rác, hoặc tháo ra bán linh kiện. Đã nói là "còn mới ba phần" thì chắc cũng không có gì đáng trông mong.
Nhưng khi Hứa Phiêu nhìn thấy người máy mà ông lão nói, cô phát hiện vẻ ngoài của nó lại rất bình thường, mô phỏng hình dáng con người. Đôi mắt cử động vô hồn, mái tóc trắng nổi bật trên đống sắt vụn đen, thu hút sự chú ý. Làn da hơi ngăm đen làm giảm bớt vài phần vẻ sắc sảo trên khuôn mặt.
Chỉ là da có vài chỗ bong tróc, để lộ kết cấu máy móc màu bạc bên dưới. Một bàn tay vẫn còn lớp da giống tay người, tay kia thì gãy đến phần khuỷu, đoạn gãy ở khuỷu tay để lộ kết cấu khung xương kim loại màu bạc.
Không thể không nói, vẻ ngoài của người máy... ừm... "đặc biệt" này quả thực không có gì để chê, thậm chí hình tượng tóc trắng da ngăm này còn khiến Hứa Phiêu cảm thấy có chút thân quen.
Bởi vì khi Hứa Phiêu thiết kế ngoại hình nhân vật game, cô rất thích kiểu tóc trắng da ngăm, vì nó đủ độ nhận diện.
Tóc trắng thì không cần phải nói, hầu như ai trong nước cũng có xu hướng thích tóc trắng, điều này không phải là thổi phồng. Còn làn da hơi ngăm đen nhưng không hoàn toàn đen tuyền này lại tự nhiên mang một vẻ quyến rũ và gợi cảm khác biệt so với da trắng. Dù sao thì giữa một rừng những người có làn da trắng lạnh, nó luôn nổi bật hơn một chút.
Cho nên...
Hứa Phiêu dừng lại một chút, sau khi cẩn thận đánh giá xong hình dáng của người máy bị bỏ đi này, cô cất giọng gọi ông lão: "Thật sự không có loại thuốc dinh dưỡng vị khác sao ạ?"
"Không có!"
"...Vậy được rồi." Hứa Phiêu tỏ ra hơi thất vọng, "Vậy cái người máy này một mình cháu cũng không chuyển về được, cho cháu mượn cái xe đẩy có bánh xe được không ạ?"
Hứa Phiêu nói xong một lúc, ông lão mặt mày cau có xách một cái xe kéo nhỏ có tay cầm tới ném cho cô.
Ai mà biết được xe máy còn có thể bay trên trời, mà vận chuyển đồ đạc lại phải dùng xe đẩy nhỏ thế này.
Hứa Phiêu thở dài, xắn tay áo, trèo lên đống sắt vụn lôi người máy tóc trắng da ngăm kia ra. Chân của người máy bị hai khối sắt khá nặng đè chéo lên, cô phải tốn không ít sức mới đẩy được hai khối sắt đó ra, rồi đưa người máy lên chiếc xe đẩy nhỏ.
Chỉ một loáng như vậy mà cô đã vã cả mồ hôi.
Hứa Phiêu đẩy xe trở về. Lần này thì không có gã lực lưỡng tóc đuôi ngựa kép nào đột nhiên nhảy ra giúp cô chuyển đồ. Hứa Phiêu thuận lợi về đến chỗ ở, đẩy chiếc xe vào trong rồi đóng cửa lại mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
...Mệt quá.
À phải, còn đói nữa.
Kết quả đi một chuyến cũng chẳng tìm được gì ăn, vẫn phải dùng thuốc dinh dưỡng loại thường thôi.
Về đến phòng, Hứa Phiêu mệt đến mức lười chuyển người máy từ xe đẩy xuống. Cô không chút biểu cảm mà xé một túi thuốc dinh dưỡng, nuốt ực một cái. Sau đó, cô nhìn quanh phòng, dường như không có thứ gì gọi là giường, chỗ duy nhất có thể nằm chỉ là khoang game.
Cô liền nằm vào khoang game, liếc nhìn thời gian trên quang não rồi nhắm mắt lại.
Bây giờ là một giờ ba mươi phút sáng. Kể từ sáu giờ sáng lúc cô xuyên không tới đây, đã qua mười chín tiếng rưỡi.
Vừa hay lúc trước khi xây dựng game, cô còn hơi phiền não không biết tạo hình nhân vật thế nào. Dù sao thì bản thân cô cũng không quá giỏi về tạo hình, chỉ có thể nói là biết sơ sơ. May sao khuôn mặt của người máy bị bỏ đi kia gần như là tỷ lệ vàng để tạo hình. Khuôn mặt của các nhân vật nam cứ dựa theo người máy đó, mỗi người chỉ cần điều chỉnh một chút trên cơ sở đó là được. Tiếp theo chỉ cần suy nghĩ xem lấy khuôn mẫu tạo hình nữ từ đâu nữa là ổn.
Hứa Phiêu nhắm mắt suy nghĩ những chuyện này rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
*
Hành tinh hạng ba này dường như không cần nghỉ ngơi. Ánh đèn neon đủ màu sắc ngoài cửa sổ chớp nháy suốt đêm không tắt. Nếu ở gần các quán bar hay những nơi ăn chơi trác táng, có lẽ còn có thể nghe thấy tiếng nhạc suốt đêm.
Ánh đèn neon từ ngoài cửa sổ vẫn chiếu vào, nhấp nháy trên trần nhà và tường, thỉnh thoảng cũng chiếu lên khuôn mặt của người máy mà Hứa Phiêu đẩy về từ bãi phế liệu, tạo thành một vầng sáng nhỏ.
Và trong ánh sáng chập chờn đó, hàng mi của người máy bị bỏ đi, vốn không có phản ứng gì đặc biệt suốt quãng đường được chuyển về, dường như khẽ động đậy, ngay sau đó, nó mở mắt.
Đó là một đôi mắt màu sáng vô hồn. Khi mở ra, có một dòng dữ liệu nhỏ lướt qua trong tròng đen rồi biến mất không dấu vết.
Người máy bị bỏ đi này đột ngột mở mắt, ngồi thẳng dậy trên xe đẩy. Ánh mắt nó dừng lại một lát ở phần khung xương kim loại nơi khuỷu tay bị gãy, rồi hướng ra ngoài cửa sổ đang nhấp nháy ánh đèn neon.
Kho dữ liệu được lưu giữ trong quá trình di chuyển đã gửi thông tin phản hồi cho 079 – cũng chính là người máy bị bỏ đi này.
Nơi này là hành tinh hạng ba. Mức độ kiểm soát của Liên Minh đối với hành tinh hạng ba yếu hơn nhiều so với hành tinh hạng nhất và hạng hai. Hướng truy bắt của bộ phận an ninh Liên Minh không nằm ở đây. 079 đưa ra kết luận tạm thời an toàn.
Nhưng lối thoát khỏi hành tinh hạng ba cũng được canh phòng nghiêm ngặt tương tự.
—— Người máy này đang suy nghĩ theo lối tư duy của con người.
Trong không gian yên tĩnh như vậy, trí tuệ nhân tạo trên cổ tay Hứa Phiêu đang ngủ say bỗng cảm ứng được điều gì đó. Giọng nữ máy móc vội vàng phát ra tiếng cảnh báo:
"Cảnh báo! Cảnh..."
Người máy được nhặt về ngước mắt nhìn qua một cái.
Một cuộc đối đầu dữ liệu ngắn ngủi diễn ra trong không gian đơn sơ này, thậm chí không cần tiếp xúc. Giọng nữ máy móc còn chưa kịp phát ra phần cảnh báo phía sau, âm thanh đã bị ngắt đột ngột.
Người máy bước chân về phía khoang game thực tế ảo. Giọng nữ máy móc phát ra những âm thanh đứt quãng như bị rò điện.
"Rè... Truy nã của Liên Minh... Rè... Mồi lửa... Ý thức tự thân..."
...
Sau khi người máy hoàn toàn xóa sạch dữ liệu còn sót lại của trí tuệ nhân tạo thế hệ đầu do Liên Minh sản xuất hàng loạt này, nó nhìn về phía khoang thực tế ảo.
Người máy kiểm tra thấy khoang thực tế ảo không hoạt động. Đôi mắt vô hồn của nó dường như thoáng chút do dự rất có nhân tính, cuối cùng vẫn không tự ý bổ sung năng lượng từ cổng kết nối của khoang thực tế ảo khi chưa được phép.
Dù 079 là một người máy đào tẩu đã có ý thức tự thân, nhưng trong lõi chương trình của nó vẫn tồn tại những mệnh lệnh cố hữu không thể xóa bỏ:
Không được làm hại con người.
Không được xâm phạm tài sản của người khác.
Người máy này quay trở lại chiếc xe đẩy đã đưa nó về, lặng lẽ chờ đợi.
...
Ngày hôm sau, Hứa Phiêu, người vẫn chưa quen với việc lệch múi giờ sau khi xuyên không, vẫn tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học trước đây của mình. Tỉnh dậy, cô mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà thô ráp một lúc, mới nhớ ra mình đã không cần phải đi làm chấm công, cũng không cần lo lắng server game mới có bị sập hay không, người chơi có chửi bới gì không.
Giấc ngủ này khiến Hứa Phiêu cảm thấy toàn thân khó chịu.
Không phải là khoang game thực tế ảo nằm không thoải mái – biết bao nhiêu người mỗi ngày nằm trong đó cày game, nếu nằm không thoải mái thì đã sớm bị đào thải rồi... Chỉ đơn thuần xét ở khía cạnh một chiếc giường, không gian của khoang này quá chật hẹp, ngay cả việc trở mình cũng không dễ dàng.
Hứa Phiêu tuy có lúc bận rộn đến mức không để ý gì, nhưng bản thân cô thực ra lại là một người có yêu cầu không thấp về chất lượng cuộc sống.
Công việc dù bận đến mấy cũng sẽ ăn uống đàng hoàng, định kỳ ra ngoài ăn ở nhà hàng. Để phòng bệnh nghề nghiệp và bảo vệ vai cổ, mỗi ngày cô đều dành thời gian chạy bộ rèn luyện. Và nữa – một mình ngủ trên chiếc giường lớn cho ba người, phải thật đủ rộng, ga trải giường, vỏ chăn, gối đầu các loại cũng đều là vải dệt đặt riêng, thân thiện với làn da nhất.
Suy cho cùng, chỉ khi thoải mái mới có thể duy trì tâm trạng tốt để làm việc.
...Vậy mà vừa xuyên không, một sớm đã quay về "thời kỳ đồ đá".
Hứa Phiêu ngẩn người một lúc rồi ngồi dậy, bò ra khỏi khoang game thực tế ảo. Cô đang định mở quang não xem thuốc dinh dưỡng mình mua hôm qua đã về chưa, thì ánh mắt lướt qua căn phòng trống trải sau khi đã bán hết sắt vụn, và ngay lập tức phát hiện có điều gì đó không ổn.
Vấn đề nằm ở người máy "còn mới ba phần" mà cô mang về hôm qua!
Khi Hứa Phiêu đưa mắt nhìn qua, điều đầu tiên cô thấy là người máy vốn nên được đặt tùy tiện trên xe đẩy lúc này lại đang ngồi ở đó.
Khi Hứa Phiêu đưa mắt nhìn qua, điều đầu tiên cô thấy là người máy vốn nên được đặt tùy tiện trên xe đẩy không biết từ lúc nào đã ngồi ngay ngắn, yên lặng ở đó, lưng hướng ra cửa sổ, nhìn chăm chú vào cô. Ánh sáng ngược từ cửa sổ khiến mái tóc nó như đang phát sáng.
Hứa Phiêu ngạc nhiên một chút rồi im lặng nhìn lại.
"Chào ngài."
Người máy tóc trắng da ngăm lên tiếng, giọng nói dịu dàng đến không ngờ, cũng rất lễ phép: "Tôi là người máy ngài mang về tối hôm qua."
"...Chuyện này tôi biết, nhưng sao cậu..." Không cần sửa chữa gì đã hoạt động tốt rồi sao???
Đến mức Hứa Phiêu hoàn toàn không có chút chuẩn bị tâm lý nào.
Cô còn tưởng cái gọi là "còn mới ba phần" chỉ là lời nói dối của ông lão kia để lừa người, hóa ra không phải lừa người sao? Thứ này thật sự còn chút "mới" à?
Điều Hứa Phiêu không biết là, cái gọi là "còn mới ba phần" thực ra không phải chỉ mức độ hư hỏng bên ngoài. Dù sao nếu chỉ nhìn bề ngoài, người máy này tuy hư hỏng cũng rất nghiêm trọng, nhưng vẫn chưa đến mức chỉ còn "ba phần mới".
"Ba phần mới" này là chỉ mức độ hư hỏng của dữ liệu trí tuệ.
Nói cách khác, cho dù trí tuệ ban đầu của người máy này đạt đến trình độ con người, sau khi hư hỏng cũng chỉ còn lại trí tuệ tương đương một người máy quét rác là cùng.
"Sau khi tự kiểm tra, tôi phát hiện phần dữ liệu bị hư hỏng có thể tự phục hồi, nên đã tiến hành trình tự tự kiểm tra và khởi động lại."
Người máy nói xong nửa câu đầu dường như dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Ngài có cần dọn dẹp không? Xin phép cho tôi bổ sung một chút năng lượng."
Tự phục hồi... Khởi động lại, à cái này cô rành, đều là những chức năng cơ bản của máy tính.
Hứa Phiêu hiểu ra, có chút tò mò nhìn người máy này: "Cậu có tên hay mã hiệu gì không?"
"Mã số 079."