Tết Đoan Ngọ năm ngoái, khi Khương Lê và Trương Oanh Oanh đi hội chùa xem bắn liễu, Oanh Oanh còn cười hỏi nàng: “A Lê này, cô nói xem, có khi nào Hoắc Giác đã thích cô từ rất lâu rồi không?”
Lúc đó Khương Lê làm sao có thể tin lời Oanh Oanh, chỉ nghĩ là nàng ấy thuận miệng nói.
Nhưng giờ nhìn đống tranh nhỏ nửa cũ nửa mới trên mặt đất, trong lòng Khương Lê dâng lên một cảm xúc khó tả.
Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, còn có chút khó tin.
Một người như Hoắc Giác, nếu không để ai đó vào tận đáy lòng, làm sao lại lén vẽ tranh chân dung người đó?
Những người hầu trong viện này, dù là Hà Ninh hay Đào Chu, Tố Tùng, đều là người tinh ý. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Khương Lê, họ cũng đoán ra những bức họa chân dung nhỏ này chắc chắn là Hoắc công tử lén vẽ.
Chỉ có Vân Chu là mãi chưa hiểu, nhặt từng bức tranh lên, tò mò hỏi: “Đây đều là do công tử vẽ sao? Sao lại giấu trong sách y thuật, không đóng khung cho đẹp nhỉ? Vẽ đẹp quá! Hóa ra phu nhân từ nhỏ đã xinh đẹp thế này!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play