Sau khi Hoắc Giác xuống xe ngựa, Triệu Bảo Anh lặng lẽ nhắm mắt, phất trần trong tay mềm mại rủ xuống, khuôn mặt thường ngày tươi cười giờ đây đã không còn nụ cười, thay vào đó là vài tia buồn bã.
Ông ấy không ngờ rằng, Như Nương lại phải sống khổ sở đến vậy.
“Như Nương bảo, khi còn nhỏ vì bệnh ở miệng, mỗi khi ra ngoài đều bị người ta ném đá. Đại ca nhà bên của thím ấy bèn bảo thím ấy ở nhà chờ, còn nói dù thế nào cũng sẽ quay lại đón. Có lẽ vì câu nói đó mà thím ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc tự tử. Sợ rằng khi người huynh ấy quay lại sẽ không tìm thấy thím ấy.”
Lời của Hoắc Giác vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng hiện lên trong tâm trí lại là hình ảnh Như Nương mỉm cười nhìn ông ấy ngày hôm qua. Bà ấy nói bà ấy sống rất tốt, cuộc sống không hề khó khăn, được gặp lại ông ấy là điều may mắn lớn nhất.
Ánh nắng xiên xiên chiếu vào xe, nửa người Triệu Bảo Anh tắm trong nắng, lại không cảm thấy chút ấm áp nào.
Ngồi im lặng một hồi lâu, ông ấy mới chậm rãi mở mắt, khàn giọng ra lệnh: “Cao Tiến Bảo, vào cung.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT