Khương Lê thao thao bất tuyệt kể ra những suy đoán của mình, đại ý là có một vị sĩ tử nào đó bên ngoài đã mua sạch sẽ toàn bộ óc heo, thật là ngang ngược!
“Chàng nói xem là kẻ nào điên rồ đến vậy? Óc heo nhiều như thế, cho dù hắn ta cả ngày không làm gì, chỉ ngồi ăn, cũng không thể ăn hết được. Ta nghĩ, hắn chắc chắn là không muốn các vị sĩ tử khác được tẩm bổ.”
Hà Chu nghe vậy, suýt nữa thì bị sặc nước miếng, chỉ đành cố nén, cúi đầu xuống, nhất thời không biết nên làm ra vẻ mặt gì.
Hoắc Giác phía trước vẫn bình tĩnh, chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt, nói: “Không sao, mấy ngày nay ta đã ăn không ít rồi, nghỉ vài ngày không ăn cũng chẳng hề gì.”
“Hôm nay chắc chắn là không ăn được rồi.” Khương Lê vẫn cảm thấy tiếc nuối, ăn thiếu một ngày, biết đâu hiệu quả ôn tập hôm nay sẽ không tốt bằng, nghĩ một lát, lại nói: “Nhưng chàng yên tâm, ngày mai ta nhất định bảo người đi mua sớm!”
Khuôn mặt như hoa phù dung của tiểu nương tử lộ vẻ kiên quyết, khiến Hoắc Giác trong lòng thở dài, đáp một tiếng: “Được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT