Năm Thừa Bình thứ tư, mùa đông, huyện Định Phong.
Trong căn nhà tranh nhỏ bé, chiếc ấm thuốc đặt trên lò đất nhỏ sủi lên từng đợt khói trắng “ùng ục”, “ùng ục”.
Như Nương mở nắp ấm, thấy thuốc bên trong đã sắc gần được, bèn tắt lửa, rót nước thuốc vào bát, bưng sang gian nhà bên cạnh.
Chưa kịp gõ cửa, nàng đã nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng ho khan, tiếp theo là giọng nói khàn đặc yếu ớt của một phụ nữ: “Bảo Anh à, mẹ sợ là không xong rồi. Những lời mẹ dặn dò, con còn nhớ không?”
“Mẹ, người đừng nói gở, người sẽ khỏi. Đại phu nói rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, lại uống thêm vài thang thuốc nữa…”
“Uống thêm thuốc cũng vô ích thôi, mẹ rõ thân thể mình nhất.” Người phụ nữ vừa nói vừa ho thêm vài tiếng, một lúc sau, bà cười nói: “Đừng phí bạc mua thuốc nữa, con nhớ kỹ lời mẹ, mẹ mất rồi, phải chôn ở huyện Định Phong, tốt nhất là gần nhà một chút…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT