Chỉ trong nháy mắt, Thích Du cảm thấy bản thân mình như một nhành hoa bám đầy bụi bẩn, hoàn toàn không xứng với chiếc bình cổ mấy chục triệu đựng bó hoa kia.
Nhưng cô cũng nhận ra được—Tạ Cảnh thực sự rất trân trọng bó hoa đó.
Mà Tạ Cảnh càng quý trọng, cô lại càng cảm thấy mình không ra gì.
Từng ấy năm qua, cô chưa từng một lần đàng hoàng tặng anh món quà nào.
Nghĩ lại mới thấy thật xấu hổ, rõ ràng trước đây còn mạnh miệng thề thốt: Tạ Cảnh muốn gì, tôi đều sẽ cho.
Thích Du khẽ kéo tay Tạ Cảnh, nhẹ giọng nói:
“Em sai rồi... Đừng giận em.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT