Trong khoảng thời gian này, sơn cốc Darryl Hill rất náo nhiệt.Là địa phương nổi danh là vùng đất bị rồng bỏ rơi, Darryl Hill ở trong tộc rồng khổng lồ có địa vị cực thấp.

Không có tài bảo được tổ tiên tích lũy truyền xuống, cũng không có đầy tớ thằn lằn nguyện trung thành với tộc rồng khổng lồ, thậm chí ngay cả tượng Rồng Thần cũng chỉ có một toà ít đến đáng thương.

Nhưng rồng khổng lồ tụ tập ở nơi này không phải số lượng nhỏ.

Có chút người trong bọn họ vốn dĩ phạm sai lầm ở trong tộc đàn, bị lưu đày đến nơi này chịu khổ, có chút là năng lực nhỏ yếu hoặc là không có nhà để về, không có năng lực tranh đoạt lãnh địa, chỉ có thể ở nơi này tìm kiếm che chở, tóm lại, có thể nói các loại chủng tộc rồng khổng lồ ở trong sơn cốc Darryl Hill muôn màu muôn vẻ.

Đương nhiên, phần lớn đều là lão nhược bệnh tàn.

Thay vì nói nơi này là nơi tụ tập của rồng khổng lồ, chi bằng nói nơi này là sở thu dụng lớn.

Nhưng mà, gần đây không khí ở bên trong sơn cốc sinh động lên nhiều.

Bởi vì, có một quả trứng rồng đã yên lặng ba năm rốt cuộc cũng phá xác mà ra.

Kỳ thật ngay từ ban đầu nhóm rồng khổng lồ cũng không ôm hy vọng gì quá lớn, bởi vì quả trứng rồng này là bị nhặt về, không có mẹ đẻ chăm sóc thường rất khó tồn tại.

Nhưng cô bé vẫn ngoan cường sống sót.

Tinh tế, thuần trắng, gầy yếu, ngay cả cánh cũng không có.

So sánh với những rồng khổng lồ nhỏ mới sinh ra đã tròn vo mũm mĩm, cô bé càng có vẻ nhỏ yếu đáng thương.

Trong lúc nhất thời, bé con này nhận được sự quan ái của tất cả rồng khổng lồ trong sơn cốc.

Bé rồng vừa gầy vừa nhỏ, không có việc gì, rồng Đỏ có hình thể cực lớn sẽ đi bắt dê mẹ béo phì tới cung cấp sữa.

Bé rồng không thích ăn thịt, không có việc gì, rồng Đen diện mạo hung ác mỗi ngày đều đi rừng rậm tìm kiếm trái cây xinh đẹp cho cô bé ăn.

Bé rồng thích nước, nhóm rồng khổng lồ sẽ thay phiên nhau lấy phiến lá cây thật lớn đựng nước suối về cho cô bé chơi đùa.

Cứ như vậy qua nửa năm, rốt cuộc bé rồng cũng có thể mở miệng nói chuyện.

Cô bé còn tự chọn tên cho mình.

Tân Tây.

Đây là một cái tên nếu dùng ngôn ngữ của tộc rồng sẽ viết rất khó, gọi thì dễ dàng, khi viết lại là một chuỗi rất dài.

Bé rồng Đỏ Harold phải luyện tập thời gian rất dài mới có thể viết được chính xác, việc đầu tiên mà cậu bé làm là chạy tới sơn động khoe khoang: "Tân Tây, anh đã viết...."

Lời nói còn chưa dứt, đã bị trực tiếp bịt miệng.

"Ưm ưm ưm!" Harold giãy dụa vùng vẫy, ừ nhưng khi nhìn đến thân ảnh rất lớn ở bên lập tức thành thật, mơ mơ không không mà gọi một tiếng: "Mẹ."

Mẹ của Harold là Laurel là một con rồng Đỏ trưởng thành, hình thể rất lớn, lúc đứng lên đầu muốn đυ.ng tới đỉnh.

Nhưng thanh âm nói chuyện của bà ấy rất ôn nhu, lúc này càng thêm đè thấp âm điệu: "Em gái còn đang ngủ, không được ồn ào."

Harold ngoan ngoãn gật đầu.

Laurel buông cậu bé ra: "Mấy ngày nay trong cung điện Rồng xảy ra rất nhiều chuyện, mẹ phải đi hỗ trợ, con phải chăm sóc Tân Tây cho thật tốt."

Harold tiếp tục gật đầu.

Cho rồng Đỏ khổng lồ rời đi, cậu bé mới rón ra rón rén đi vào sơn động, nắm lấy tổ rồng thăm dò ở trên.

Bé con nho nhỏ đang ngủ ngon lành.

Thân mình của cô bé thon dài, thêm một lớp vảy màu trắng bạc.

Cái đuôi rắn chắc, móng vuốt nhọn nhọn, trên đỉnh đầu còn mọc hai cái sừng giống như con lộc.

Nho nhỏ, thật đáng yêu.

Nhưng mà gầy quá.

Nghĩ đến đây, Harold cúi đầu nhìn chính mình.

Harold và Tân Tây ở cùng nhau tại thời điểm mới bắt đầu phu hóa một tổ trứng rồng, nhưng Harold lại phá xác trước cô bé ba năm, lúc này lớn lên rất chắc nịch.

Thân thể màu đỏ tươi, cái miệng nhọn nhọn, phía sau mọc hai cái sừng sắc nhọn, còn có đôi cánh chưa lớn lên.

Cùng với, cái bụng lớn không thể bỏ qua.

Harold dùng cánh tay nhỏ của chính mình khua tay múa chân một chút.

Eo của cậu bé còn thô hơn năm cái Tân Tây cộng lại.

Haiz, em gái Tân Tây đáng thương của cậu bé, xinh đẹp như vậy nhưng lại gầy yếu như thế.

Trong lúc đang nghĩ ngợi, bé con trong ổ đột nhiên giật giật móng vuốt.

Giây tiếp theo đã mở mắt.

Cô bé có một đôi mắt thật xinh đẹp, không giống đôi đồng tử thon dài giống loài rắn của những con rồng khổng lồ bình thường, hai mắt Tân Tây sạch sẽ thuần khiết, một mảnh trong sáng xanh thẳm, giống như bầu trời sau cơn mưa, cũng giống như ngọc bích mỹ lệ.

Sạch sẽ, thuần túy, lộ ra một cổ ngây thơ chưa hiểu việc đời.

Bất luận là đã nhìn qua bao nhiêu lần, Harold vẫn sẽ phát ra lời cảm thán tự đáy lòng: "Thật dễ nhìn nha."

Tân Tây hơi hơi cuộn tròn, sau đó chậm rãi đứng dậy, muốn túm phiến lá bên cạnh xối vào trên người.

Vốn dĩ bên trong chứa nước suối sạch sẽ, nhưng có lẽ là thời gian cô bé ngủ quá lâu, bên trong lá cây đã khô cạn.

Tân Tây chốc chớp mắt, chỉ cảm thấy, trên người đều bị khô ráo làm cho mất ánh sáng.

Harold lại không phát hiện sự khác thường của cô bé, chỉ lo hưng phấn ghé vào bên cạnh tổ rồng, cái đầu to lớn hưng phấn đong đưa: "Cuối cùng anh cũng viết được tên của em, em xem em xem."

Nói xong, cậu bé dùng cái tay nhỏ cầm lấy một cục đá, viết viết vẽ vẽ ở trên vách.

Một chuỗi dài, có chút vặn vẹo, nhưng không có sai sót.

Harold gấp vừa lòng với thành quả của chính mình, dùng ánh mắt truyền đạt nhìn về phía Tân Tây: "Khen anh khen anh khen anh!"

Tân Tây cũng không phụ sự chờ mong của cậu bé, chậm rãi mở miệng, thanh âm non nớt lại linh hoạt kỳ ảo: "Anh viết rất tốt."

Harold vừa định cười, lập tức đã ngây ngẩn cả người.

Đây là lần thứ hai Tân Tây mở miệng nói chuyện.

Lần đầu tiên là thời điểm cô bé cứ nhắc mãi tên "Tân Tây".

Tuy có một chút khẩu âm nhợt nhạt, nhưng vẫn có thể đủ hiểu ý tứ.

Mấu chốt, thanh âm còn rất dễ nghe.

Đối với những giọng nói khàn khàn phổ biến của rồng khổng lồ tới nói, thanh âm của Tân Tây quá mức sạch sẽ thông thấu, làm cho người nghe cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy.

Harold lập tức gầm gừ: "Em đã nói chuyện!" Sau đó mới nhớ tới đắc ý, chỉ vào dòng chữ trên vách đá, nâng cằm lên cao, làm bộ rụt rè: "Kỳ thật anh cũng không học bao lâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play