Sáng sớm hôm sau, Giang Hàn Khinh xách theo một hộp giữ tươi đến trường.

Hắn đến hơi trễ, trước đó đã đưa cha mẹ lên tàu vũ trụ trở về nhà rồi mới tới học viện.

Lúa mạch đã được gieo trồng hết, mầm non mọc lên rất tốt, khiến nhiều người tới xem hàng ngày. Dù không có khu vực trồng trọt chuyên biệt, trong điều kiện khắc nghiệt như thế này mà lúa mạch vẫn phát triển khỏe mạnh, khiến ai cũng tò mò.

Cha mẹ Giang không dám ở lại Đế Đô Tinh lâu, vội vã quay về, lo ruộng lúa mạch ở nhà xảy ra vấn đề.

Giang Hàn Thần đã khỏi bệnh, tảng đá đè nặng lên cả gia đình cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Cả nhà tinh thần phấn chấn, cha mẹ Giang cười không ngừng, khi rời đi còn tràn đầy ý chí chiến đấu, nói phải trồng lúa mạch thật tốt để tiết kiệm tiền cho hai anh em mua xe, mua nhà, kết hôn, sinh con… khiến Giang Hàn Khinh dở khóc dở cười.

Hắn không quay lại sân huấn luyện của lớp 4 mà mang hộp giữ tươi đi thẳng đến sân huấn luyện lớp 1.

Kỳ kiểm tra huấn luyện quân sự sắp tới, nhóm tân sinh ai nấy đều gấp gáp, các lớp tăng cường luyện tập.

Giang Hàn Khinh đến sân huấn luyện lớp 1, đứng ngoài sân chưa bước vào.

Chử Dục cùng đội dẫn đường S cấp, lúc này đang truyền thụ kinh nghiệm tinh thần lực cho học sinh lớp 1. Vì Giang Hàn Khinh là học sinh lớp khác, nên nếu lại gần sẽ không tiện.

Lưng Chử Dục và đội hắn quay về phía sân, còn học sinh lớp 1 thì đang đối diện với Giang Hàn Khinh.

Trong đội có Hướng Nghiêu vừa nhìn đã thấy "kẻ thù" Giang Hàn Khinh – người đã khiến hắn thua tan tác trong giải đấu nhỏ trước đó, đến mức cả quần lót cũng gần như bay màu. Hắn vẫn còn hận.

Hướng Nghiêu giơ tay lớn tiếng:

“Huấn luyện viên! Có người nghe lén!”

Đội của Chử Dục lập tức quay đầu lại, thấy Giang Hàn Khinh đang ôm một hộp giữ tươi đứng ngoài sân.

Chử Dục vừa nhìn thấy Giang Hàn Khinh thì vẻ mặt nghiêm túc lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười ngu ngơ rạng rỡ.

Hắn chỉ vào Hướng Nghiêu:

“Nói nghe lén gì đó nghe khó chịu quá.”

Hướng Nghiêu: “…”

Khoan đã, thầy là huấn luyện viên lớp tụi con mà? Sao lại bênh người ngoài?

Chử Dục chạy ào tới.

Ai cũng biết cái hộp kia là để làm gì—trước đó, Chử Dục đã vay tiền của họ để mua bồn hoa và trái cây Giang Hàn Khinh trồng, nghe nói cực kỳ quý hiếm.

Ngao Tề gãi đầu nhìn Diệp Cẩn và Nguyên Chiến:

“Trong đó là gì vậy?”

Diệp Cẩn và Nguyên Chiến: “…”

Chúng tôi cũng muốn biết.

Ba người liếc nhau đầy nghi ngờ, đoán bên trong là trái cây. Nếu không nhanh chân lên thì Chử Dục – tên mặt dày đó – sẽ lấy hết, không phần ai cả. Họ lập tức sải bước qua.

Nguyên Chiến quay đầu:

“Giải tán tại chỗ, ai về huấn luyện người đó!”

Học sinh lớp 1: “…”

Tụi con bị đối xử như con ghẻ hả?

Chử Dục vui vẻ gọi:

“Hàn Khinh, sao cậu lại tới đây? Không huấn luyện à?”

Chính anh cũng không hiểu vì sao Giang Hàn Khinh chủ động đến tìm mình, nhưng lại cảm thấy rất vui.

Giang Hàn Khinh mỉm cười:

“Lần trước tôi đưa cậu mứt dâu tây ăn thử, cậu thấy sao? Ngon không?”

Chử Dục: “...”

Nụ cười của anh cứng lại.

Giang Hàn Khinh nghiêng đầu:

“Sao thế? Không ăn được à?”

Chử Dục ngượng ngùng gãi mũi:

“Tôi có thể nói là... tôi còn chưa nếm được mùi vị không?”

Giang Hàn Khinh ngạc nhiên.

Chử Dục hơi xấu hổ:

“Bị ba mẹ tôi ăn mất rồi, tôi còn chưa kịp mở nắp...”

Giang Hàn Khinh bật cười, đưa chiếc hộp giữ tươi trên tay cho anh:

“Vậy lần này cho cậu, nhớ thử kỹ nha. Trái cây trong đó đều là hàng hiệu suất cao, có tác dụng trấn an tinh thần.”

Chử Dục mở nắp hộp ra, nhìn thấy những hũ mứt trái cây xếp ngay ngắn bên trong, cả người đều kinh ngạc.

Chưa kịp phản ứng gì, phía sau đã có ba bàn tay thò ra, lấy mất ba hũ.

"Đây là gì thế? Màu sắc đẹp thật." – Diệp Cẩn tò mò cầm một hũ lên.

"Trên nhãn có chữ này: thảo, môi, tương." – Ngao Tề đọc.

Nguyên Chiến không nói gì, chỉ yên lặng quan sát hũ mứt trong tay, vẻ mặt vẫn chưa rõ ràng.

Chử Dục ôm hộp, nghiêm mặt quát:

“Trả lại! Trông các cậu ra thể thống gì vậy? Đây là đồ của Hàn Khinh đấy!”

Diệp Cẩn cười hỏi Giang Hàn Khinh:

“Mấy thứ này bây giờ là của ai?”

Giang Hàn Khinh cười tủm tỉm:

“Của Chử Dục.”

Chử Dục vội vàng đậy nắp hộp lại, nhưng tay đã bị Ngao Tề giữ chặt, Nguyên Chiến nhanh tay cướp hộp đi.

Chử Dục không thể tin nổi:

“Các cậu quá đáng lắm rồi! Tôi là đội trưởng đó! Biết tôn trọng không hả?! Mỗi người chỉ được lấy một hũ thôi! Nguyên Chiến, buông ra! Đừng ép tôi dùng bạo lực!”

Nhưng chưa kịp dùng bạo lực thì anh đã bị Ngao Tề "bạo lực" trước rồi.

Cũng may mấy người kia vẫn còn lương tâm, mỗi người chỉ cướp hai hũ, còn lại đưa lại cho Chử Dục.

Khi Chử Dục được thả ra, trong lòng anh như muốn phát điên – hơn nửa số mứt đã bị lấy mất!

Các học viên lớp nhất ban đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng các giáo quan “tranh đoạt lương thực”.

Chử Dục ôm số mứt còn lại, ấm ức giáo huấn:

“Đây là mứt trái cây đấy! Hàn Khinh tự tay làm! Không bán ngoài thị trường! Các cậu được ăn là nhờ tôi đấy!”

Diệp Cẩn mở nắp hũ ra:

“Để tôi nếm thử đã. Nếu ngon, có khi sau này còn phải nhờ phúc của cậu.”

Chử Dục: “...”

Không, tôi muốn thu hồi lời vừa rồi.

Một muỗng vào miệng, Diệp Cẩn tròn mắt:

“Vị dâu tây này ngon hơn cả dâu thật! Chua chua ngọt ngọt, ngon quá!”

Anh ta nhìn hũ mứt trong tay:

“Chỉ là... ít quá!”

Chử Dục theo bản năng ôm chặt hộp, cảnh giác cao độ.

Diệp Cẩn ăn thêm vài muỗng nữa, không mấy chốc đã ăn hết sạch hũ mứt.

Cắn cái muỗng nhỏ, ánh mắt anh ta lấp lánh, rõ ràng là còn muốn ăn thêm.

Chử Dục và Ngao Tề đều theo bản năng lùi ra xa.

Nguyên Chiến lặng lẽ đưa cho anh ta thêm một hũ.

Diệp Cẩn cười rạng rỡ:

“Vẫn là Nguyên Chiến nhà chúng ta tốt bụng nhất!”

Anh ta mở hũ thứ hai, tiếp tục ăn.

Vừa ăn xong muỗng đầu tiên, Diệp Cẩn lắc đầu:

“Sao mình thấy hơi choáng vậy...”

Ngao Tề cười nhạo:

“Say à?”

Diệp Cẩn ngạc nhiên:

“Cậu bỏ rượu vào hả?”

Giang Hàn Khinh lắc đầu:

“Không, nguyên liệu chủ yếu là dâu hiệu suất cao, thêm tí đường và nước chanh cũng hiệu suất cao.”

Diệp Cẩn gật đầu, không để tâm, tiếp tục ăn.

Chử Dục hỏi:

“Mấy thứ này bao nhiêu tiền vậy?”

Giang Hàn Khinh lắc đầu:

“Không lấy tiền. Tặng cậu đó. Cậu đã giúp tôi một ân huệ rất lớn.”

Chử Dục: “?”

Giang Hàn Khinh cười nhẹ:

“Ba chậu hoa cậu mua hôm trước, chính là lúc tôi đang rất cần tiền. Em trai tôi sức khỏe không tốt, phải điều trị tinh thần nhưng không đủ tiền, mãi đến gần đây mới sắp xếp được. Hôm qua điều trị thành công rồi, giờ nó là một đứa trẻ khỏe mạnh.”

“Mấy hũ mứt này là quà cảm ơn. Không biết cậu có thích ăn không. À, dưới lớp dâu là sốt cà chua đấy, hai loại vị.”

Chử Dục nghẹn lời.

Trong lòng chua xót nghèn nghẹn, có chút khó chịu.

Nghĩ đến mấy năm trước mình ngốc nghếch không coi tiền ra gì, giờ mới hiểu việc chắt bóp từng đồng để cứu người là cảm giác thế nào. Hàn Khinh còn mang mứt tự làm đến tặng mình để cảm ơn, điều đó khiến Chử Dục càng thêm khó chịu trong lòng.

"Cậu... sau này nếu cần tiền, cứ nói với tôi. Tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu." Chử Dục cảm thấy, lúc này nói ra mấy lời đó, giống như là "gửi than trong ngày tuyết rơi".

Giang Hàn Khinh mỉm cười:

“Cảm ơn cậu.”

Bên kia, Diệp Cẩn bỗng chao đảo:

“Ôi, đỡ tôi với, tôi thấy như say thật rồi...”

Chưa ai kịp phản ứng thì anh ta đã gục xuống.

Nguyên Chiến nhanh tay đỡ lấy:

“Tiểu Cẩn!”

Chiếc hũ trong tay Diệp Cẩn rơi xuống đất, còn người thì đã mất ý thức.

Chử Dục hoảng hốt hét lên:

“Mau! Đưa cậu ấy đến phòng y tế!”

Nguyên Chiến bế người chạy vội đi.

Chử Dục ôm hộp đuổi theo:

“Ngươi ở lại, Ngao Tề!”

Giang Hàn Khinh đứng ngây ra, rồi cũng vội chạy theo.

Giáo y thấy có người bị bế vào, giật mình bật dậy:

“Sao vậy?”

Chử Dục nói nhanh:

“Cậu ấy là dẫn đường cấp S, hơn một tháng trước bị thương tinh thần lực trong nhiệm vụ. Từ đó tới giờ vẫn luôn tĩnh dưỡng. Giờ đột nhiên ngất, không biết có phải tinh thần lực tái phát hay không!”

Giáo y lập tức kiểm tra tinh thần lực cho Diệp Cẩn.

Miếng dán vừa gắn xong, máy giám sát đã vang cảnh báo, biểu đồ tinh thần dao động dữ dội.

Giáo y tái mặt, tháo ngay thiết bị:

“Chỗ tôi không đủ điều kiện! Phải chuyển gấp đến bệnh viện lớn! Càng nhanh càng tốt, tinh thần lực cậu ấy đang rất nguy hiểm!”

Không chờ xe cứu thương, mọi người quyết định tự lái xe đưa đi.

Nguyên Chiến bế Diệp Cẩn chạy vội ra ngoài, lướt qua Giang Hàn Khinh đứng ở cửa.

Chử Dục dừng chân trước mặt Giang Hàn Khinh:

“Cậu về huấn luyện trước đi, chúng tôi sẽ đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

Nói xong, anh vội vàng chạy theo.

Giang Hàn Khinh đứng tại chỗ, lời định nói nghẹn nơi cổ.

Cậu muốn hỏi: Có phải là do mứt của mình gây ra không?

Nhưng lúc này rõ ràng không phải lúc truy cứu.

Giang Hàn Khinh đứng sững một lúc mới xoay người quay về sân huấn luyện.

Tâm trí vẫn thất thần vì lo cho Diệp Cẩn. Vừa về đến, cậu đã thấy hai người mặc đồng phục đang nói chuyện với Nhan Quân Trạch.

Giang Hàn Khinh bước chậm lại, lặng lẽ dừng chân.

Không phải là... như mình nghĩ đấy chứ?

Tác giả có lời muốn nói:

Người mặc đồng phục: Chính là như cậu nghĩ đấy.

Nhan Quân Trạch ngẩng đầu lên, thấy Giang Hàn Khinh đang đứng bên sân, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Người đàn ông mặc chế phục quay đầu lại, nhìn thấy Giang Hàn Khinh thì nói gì đó với Nhan Quân Trạch. Nhan Quân Trạch gật đầu.

Người kia tiến lại gần, ba người bên phía Nhan Quân Trạch cũng bước tới.

“Cậu là Giang Hàn Khinh?” Người đàn ông trung niên mặc chế phục đánh giá cậu từ đầu đến chân.

“Là tôi. Các anh là…?” Giang Hàn Khinh đã có một vài suy đoán trong lòng.

Người đàn ông móc ra thẻ chứng nhận: “Tôi họ Lý.”

Giang Hàn Khinh nhìn thẻ, chỉ muốn thở dài. Cậu thật sự muốn quỳ xuống xin bác sĩ Lư đừng gây thêm chuyện nữa có được không?

Nhưng hiển nhiên là không thể.

“Chúng tôi nhận được báo cáo rằng cậu từng tiếp xúc với Phệ Hồn. Có đúng vậy không?” Cảnh sát Lý hỏi.

Giang Hàn Khinh liếc nhìn Bạch Dã và Lam Hiên, sắc mặt họ đều rất tệ, có vẻ mới biết đến chuyện Phệ Hồn.

Nhan Quân Trạch vẫn bình tĩnh, khi Giang Hàn Khinh nhìn sang, liền trao cho cậu ánh mắt trấn an, ra hiệu đừng sợ.

Giang Hàn Khinh nói: “Tôi cũng không rõ lắm. Bác sĩ Lư nói ý thức hải của tôi bị Phệ Hồn phá hủy. Bản thân tôi không có ấn tượng gì về việc đó.”

Cảnh sát Lý nghe được câu trả lời mong muốn, gật đầu: “Vì liên quan đến Phệ Hồn, chúng tôi cần cậu phối hợp điều tra.”

Giang Hàn Khinh ngớ ra: “Xin lỗi, cho tôi hỏi, các anh điều tra tôi là vì Phệ Hồn, hay vì ý thức hải của tôi bị tổn hại? Tôi không rõ cái nào là chính.”

“Cả hai. Phệ Hồn là chất cấm nghiêm trọng bậc nhất của Đế quốc. Chúng tôi cần biết cậu đã tiếp xúc với nó ở đâu, và muốn xác định xem cậu là tự nguyện hay bị ép buộc sử dụng.”

Giang Hàn Khinh: “…”

Bạch Dã cau mày: “Tôi có thể làm chứng, cậu ấy tuyệt đối không tự nguyện sử dụng!”

Giang Hàn Khinh có hơi ngớ ra: “Cái loại này còn có người tự nguyện dùng à? Mà nếu là tự nguyện dùng thì sẽ sao?”

Sắc mặt cảnh sát Lý trầm xuống: “Sẽ bị pháp luật trừng phạt.”

Giang Hàn Khinh: “…”

Trời ạ, còn có chuyện như vậy? Chẳng lẽ thời đại này quy định rằng t·ự s·át cũng là phạm pháp?

Cậu nhớ lại lời bác sĩ Lư từng nói: nếu Phệ Hồn là do chính cậu tự uống, có thể sẽ bị đưa vào nhà giam.

Chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận!

Giang Hàn Khinh nghiêm túc nói: “Thật ra tôi không biết Phệ Hồn là gì. Mãi đến lần kiểm tra sức khỏe gần đây mới biết tinh thần lực của mình có vấn đề.”

“Vậy sao lúc đó không báo cảnh sát?”

“Lúc đó tôi không có manh mối nào, cơ thể cũng không có gì bất thường nên không nghĩ đến việc báo cáo.”

“Có hay không manh mối không phải do cậu quyết định. Chỉ cần có khả năng liên quan đến Phệ Hồn, chúng tôi đều phải điều tra.”

Giang Hàn Khinh càng thêm hoang mang: “Tôi là người bị Phệ Hồn gây hại, các anh không đi điều tra kẻ hại tôi, lại điều tra tôi – nạn nhân? Có phải chỗ nào đó đang sai rồi không?”

“Có người tên là Tịch Tử Nhạc, cậu quen biết chứ?” Cảnh sát Lý đột ngột hỏi.

Giang Hàn Khinh, Nhan Quân Trạch và hai người còn lại đều sững sờ. Không ngờ vụ việc lại liên lụy tới người kia.

“Quen, nhưng không thân.”

“Căn cứ lời khai của anh ta, cậu có ác cảm rất nghiêm trọng với nghề dẫn đường, có thành kiến sâu sắc. Có đúng vậy không?”

Bạch Dã lập tức nổi nóng: “Hắn luôn thù ghét Giang Hàn Khinh, lời hắn nói không thể tin!”

Cảnh sát Lý lạnh lùng liếc Bạch Dã, tiếp tục hỏi: “Có đúng như vậy không?”

Giang Hàn Khinh đã mơ hồ cảm thấy có điều không ổn. Ban đầu đúng là cậu không thích nghề dẫn đường, nhưng lúc này rõ ràng không thể trả lời thật.

“Không có.”

“Cậu còn người thân nào không? Ở đâu? Họ cũng cần được điều tra…”

Nhan Quân Trạch mỉm cười cắt ngang: “Cảnh sát Lý, tôi là Nhan Quân Trạch, người bảo lãnh cho cậu ấy tại Đế Đô Tinh. Vụ việc liên quan đến Phệ Hồn quả thực nghiêm trọng, anh có thể điều tra, nhưng không thể trực tiếp đưa người đi.”

“Về việc cậu ấy có tự nguyện dùng Phệ Hồn hay không, thật ra rất dễ xác minh. Vết thương mới cũ đều có thể kiểm tra. Nếu cần, tôi có thể đưa Giang Hàn Khinh đi kiểm tra lại để anh xác định thời điểm bị tổn thương. Dựa vào đó, anh sẽ biết cậu ấy có khả năng tự nguyện sử dụng hay không.”

Cảnh sát Lý nghe thấy cái tên Nhan Quân Trạch thì rõ ràng sững người. Nhan thị là dòng dõi hoàng tộc, mà cậu ta lại chính là Tứ hoàng tử của Đế quốc.

Tứ hoàng tử chưa từng xuất hiện trước truyền thông, người quen biết trực tiếp không nhiều, nhưng cái tên này thì quan viên cấp cao ai cũng biết.

Nếu đích thân Tứ hoàng tử bảo lãnh, đúng là không thể xử lý theo trình tự bình thường.

Cảnh sát Lý hơi cúi đầu bày tỏ sự tôn kính: “Kết quả kiểm tra của Giang Hàn Khinh chúng tôi đã có. Theo phân tích của bác sĩ chuyên môn, tổn thương ở ý thức hải không giống tổn thương mới, rất có thể là từ trước khi thức tỉnh đã bị ảnh hưởng bởi Phệ Hồn.”

Nhan Quân Trạch gật đầu: “Vậy là có thể kết luận cậu ấy không cố ý làm tổn hại thân phận dẫn đường.”

Chỉ có một số ít người trên 18 tuổi mới thức tỉnh trở thành lính gác hoặc dẫn đường. Nếu chưa thức tỉnh, sao có thể kết tội làm tổn hại thân phận dẫn đường?

Ai dám chắc rằng cậu ấy nhất định sẽ trở thành dẫn đường?

Quá trình thức tỉnh của nam dẫn đường thường khó khăn hơn nữ, bởi triệu chứng phân hóa dễ dẫn đến tử vong nếu sơ suất.

Giang Hàn Khinh đã vượt qua thời kỳ đó – theo lời Giang phụ – chỉ nhờ thuốc hạ sốt, không hề có dấu hiệu bất thường. Nếu có vấn đề, có lẽ cậu đã không sống nổi.

Nhan Quân Trạch hoàn toàn tin tưởng điều này.

Chỉ qua một thời gian ngắn tiếp xúc, cậu đã thấy rõ tình cảm của gia đình Giang dành cho Giang Hàn Khinh. Họ không có lý do gì để hãm hại cậu.

“Xin anh hãy nhanh chóng điều tra rõ vụ án này, trả lại trong sạch cho Giang Hàn Khinh.”

Cảnh sát Lý nghiêm túc gật đầu: “Xin yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa ra kết luận.”

Hai cảnh sát xoay người rời đi. Trước khi đi, cảnh sát Lý dừng lại: “Trường hợp của Giang Hàn Khinh khá đặc biệt. Theo đánh giá về tố chất pheromone, nếu ý thức hải không bị phá hủy, cậu ấy rất có thể sẽ thức tỉnh thành dẫn đường cấp SS trở lên. Đế quốc mất đi một nhân tài như vậy, Hội Dẫn Đường chắc chắn sẽ can thiệp.”

Nhan Quân Trạch gật đầu: “Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết rồi.”

Hai người lúc này mới rời khỏi.

Lời nhắc cuối là thiện ý, để bọn họ có sự chuẩn bị từ sớm.

Khi cảnh sát rời đi, Bạch Dã lập tức chạy đi, hướng thẳng về phía Học viện Dẫn Đường.

“Bạch Dã! Đừng xúc động!” Lam Hiên đuổi theo.

Là lính gác, nếu không được phép, Bạch Dã không thể tự ý vào học viện. Họ chỉ là huấn luyện viên của tân sinh, hoạt động bị giới hạn trong khu vực riêng, không thể vào khu cấp cao. Nhưng lúc này, Bạch Dã đã nổi giận đến mức không màng tất cả.

Một giáo viên dẫn đường lớn tiếng quát: “Lính gác kia, cậu không được phép vào! Dừng lại!”

Bạch Dã như không nghe thấy, tốc độ không giảm.

Lam Hiên vẫn đuổi theo phía sau: “Bạch Dã! Đừng làm loạn! Mau quay lại!”

“Tịch Tử Nhạc! Cút ra đây cho lão tử!” Bạch Dã giận dữ gào lên, nhưng đột nhiên loạng choạng, ngã nhào xuống đất, ôm đầu co quắp.

Lam Hiên lập tức lao tới. Bảo vệ định can thiệp nhưng đã có hai giáo viên tới.

“Thầy cô! Xin dừng tay! Chúng em lập tức rời đi!”

Giáo viên dẫn đường – một phụ nữ trung niên – ánh mắt lạnh như băng, khóe miệng hiện rõ nếp nhăn nghiêm khắc, khiến người ta không thoải mái.

Một giáo viên nam bên cạnh khẽ nhắc: “Chủ nhiệm Phan, họ vẫn còn là trẻ con.”

Chủ nhiệm Phan mới thu hồi tinh thần lực, giọng lạnh nhạt: “Lính gác tự tiện xông vào học viện, cần phải cho một bài học để lần sau không tái phạm.”

Lam Hiên che giấu cảm xúc lạnh lẽo trong mắt, đến đỡ Bạch Dã.

Bạch Dã sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm ướt áo, ngồi dưới đất thở hổn hển, ánh mắt kiên định: “Tôi tìm Tịch Tử Nhạc năm ba.”

Phan chủ nhiệm cúi đầu nhìn hắn: “Cậu xin phép chưa? Không xin phép mà tự ý rời lớp, bây giờ vẫn là thời gian học.”

Bạch Dã lạnh giọng: “Tôi có việc gấp, cần tìm cậu ấy.”

“Vậy thì đi xin phép.”

Một thầy giáo tốt bụng ở bên cạnh nhắc nhở: “Tịch Tử Nhạc không còn học ở trường này nữa, cậu ta đã chuyển trường rồi.”

Bạch Dã sững sờ: “Chuyển từ khi nào?”

“Hai ngày trước, thủ tục đã hoàn tất.”

Bạch Dã nhìn người phụ nữ trung niên kia, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn được Lam Hiên đỡ rời đi.

Thầy Trương do dự mở miệng: “Phan chủ nhiệm, bọn họ là thành viên của tổ đội Tứ hoàng tử. Ngài ra tay với hắn như vậy, có phải…”

Phan chủ nhiệm liếc thầy Trương một cái đầy lạnh lùng: “Thì sao? Tự tiện xông vào Học viện Dẫn Đường, tôi có quyền xử lý hắn.”

Thầy Trương không dám nói gì thêm.

Ra khỏi Học viện Dẫn Đường, Lam Hiên mới mở miệng: “Cậu sao rồi? Có bị thương nặng không?”

Bạch Dã khẽ cười lạnh: “Con mụ đó muốn phế tôi.”

Bình thường Lam Hiên hiền lành là thế, lúc này không kiềm được bực bội: “Cậu quá nóng nảy rồi.”

Bạch Dã ngẩng đầu nhìn trời, bỗng bật cười: “Bây giờ tôi thật sự đồng tình với lời của Khinh Khinh. Những đánh giá ngoài kia về Dẫn Đường đều là giả. Họ không hề yếu đuối, không dịu dàng, cũng chẳng lương thiện. Khi đã tàn nhẫn lên thì đến chính họ cũng không tha. Còn chúng ta – lính gác – trong mắt họ có là gì đâu?”

“Chỉ là những ‘ký sinh vật’ sống dựa vào Dẫn Đường.” Lam Hiên tiếp lời.

Đó chính là cách Hội Chủ Quyền Dẫn Đường gọi lính gác như họ.

Bạch Dã cười nhạt: “Cậu nghĩ con mụ đó không biết thân phận của chúng ta sao? Danh sách và ảnh chụp các thành viên của bốn tổ đội đều được đăng công khai trên mạng trường, không biết mới là lạ.”

“Biết rõ mà còn ra tay, cậu cảm thấy bà ta là người của bên kia à?”

“Cậu ngu ngốc, người ta định giết cậu mà cậu còn dâng dao lên tận tay. Không chết thì ai chết?” Lam Hiên tức đến mức muốn đá hắn vài cái, không hiểu nổi trong đầu Bạch Dã chứa cái gì.

“Việc này đừng nhắc lại với Nhan ca, tôi sợ bị anh ấy mắng.”

“Cậu trắng bệch như quỷ vậy, Quân Trạch không biết mới là lạ.”

Bạch Dã thở dài, vẻ mặt u sầu.

Trong khi đó, các nữ sinh lớp bốn vẫn nghiêm túc huấn luyện. Dù tò mò, họ hiểu rõ lúc này không thể lơ là.

Nhan Quân Trạch không yêu cầu cả đội đều phải học được kỹ năng “trinh sát tinh thần lực”. Trong cả đội chỉ cần một người thành thạo là đủ. Hiện tại, chỉ có Giang Hàn Khinh làm được điều này.

Kỳ khảo hạch quân sự sắp đến gần, ai nấy đều căng thẳng.

Giang Hàn Khinh nhìn theo hướng Bạch Dã và Lam Hiên vừa đi: “Bọn họ đi đâu vậy?”

“Chắc là đi tìm Tịch Tử Nhạc.” Chuyện đó gần như thành chấp niệm trong lòng Bạch Dã rồi.

“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Giang Hàn Khinh lo lắng.

“Có Lam Hiên theo, không sao đâu.”

Nhan Quân Trạch nhìn hắn, thở dài: “Cậu nên lo cho chính mình thì hơn.”

“Tôi thấy người ở Đế Đô Tinh suy nghĩ thật khác biệt. Không đi bắt hung thủ mà lại điều tra người bị hại như tôi, thật khó hiểu.” Giang Hàn Khinh lắc đầu.

“Họ muốn xác định cậu có tự ý dùng Phệ Hồn hay không. Nếu có, họ sẽ bắt cậu trước rồi điều tra tiếp.” Nhan Quân Trạch đáp.

Giang Hàn Khinh trợn mắt: “Tôi trông giống kiểu người có vấn đề thần kinh sao? Dù muốn tự sát cũng đâu cần dùng cách ngu ngốc như vậy? Vừa đau vừa không chết được, ai chịu cho nổi?”

“Phệ Hồn được tạo ra để hủy diệt ý thức hải của Dẫn Đường, cậu biết chứ?”

“Biết, bác sĩ Lư từng nói.”

“Cậu có biết ai tạo ra Phệ Hồn không?”

Giang Hàn Khinh lắc đầu.

“Là chính Dẫn Đường nghiên cứu ra.”

Giang Hàn Khinh: “…”

Chính mình tạo ra thứ có thể hủy diệt mình? Nghe thật kỳ quái.

“Đế quốc có một tổ chức ngầm tên là ‘Hội Chủ Quyền Dẫn Đường’. Tất cả thành viên đều là Dẫn Đường, họ tôn sùng Dẫn Đường tối thượng, cho rằng Dẫn Đường nên đứng trên lính gác, nắm quyền đế quốc.”

“Một khi gia nhập, họ sẽ bị tẩy não, trở nên cực đoan, cho rằng lính gác chỉ là ‘ký sinh vật’ sống nhờ Dẫn Đường. Họ từng lợi dụng bạn lữ của lính gác để bắt cóc hoặc ám sát tầng lớp cao của đế quốc, định phát động chính biến, lật đổ quyền lực lính gác.”

Giang Hàn Khinh kinh ngạc: “Sau đó thì sao?”

“Tất nhiên là thất bại. Nhưng đầu lĩnh sau màn cứ chết người này lại xuất hiện người khác, căn bản không thể cấm triệt để.”

“Sau đó, từ năm 1980 đến 1990 theo lịch vũ trụ, số lượng Dẫn Đường giảm mạnh. Hội Chủ Quyền liền phát minh ra loại thuốc có thể phá hủy ý thức hải – chính là Phệ Hồn – để biến họ thành ‘người thường’. Nhưng sự thật là, ai dùng thuốc đó gần như đều chết.”

“Số lượng Dẫn Đường giảm mạnh kéo theo tỉ lệ tử vong lính gác tăng vọt, đế quốc rơi vào hỗn loạn. Sau đó, chính quyền phải cải cách triệt để, trao cho Dẫn Đường tự do và tôn trọng, mới dần ổn định lại.”

“Vậy nên tổ chức đó bây giờ vẫn chưa bị diệt tận gốc?” Giang Hàn Khinh hỏi.

“Đúng vậy. Cậu bị thương lần này có thể là dấu hiệu rằng chúng vẫn đang hoạt động ngầm.”

Giang Hàn Khinh vội vàng: “Tôi thề không phải thành viên gì đó đâu!”

Nhan Quân Trạch cười nhẹ: “Tước Vĩ Tinh chỉ có một Dẫn Đường như cậu, nếu Hội Chủ Quyền muốn phát triển offline ở đó, chẳng lẽ họ mù?”

Giang Hàn Khinh: “Chúng ta còn gọi là thuyền hữu nghị… giờ sắp chìm rồi…”

Ngay lúc đó, Lam Hiên đỡ Bạch Dã quay lại, sắc mặt Bạch Dã cực kỳ tệ.

Giang Hàn Khinh vội chạy đến: “Sao vậy? Trông cậu thảm thế?”

Bạch Dã hơi chột dạ, liếc Nhan Quân Trạch, không dám nói.

Lam Hiên đành kể lại việc Phan chủ nhiệm dùng tinh thần lực tấn công Bạch Dã.

Giang Hàn Khinh sững sờ: “Một chủ nhiệm mà dám dùng tinh thần lực công kích học sinh, trường học không quản à?”

Nhan Quân Trạch lạnh mặt: “Cậu ấy tự ý xông vào, bị tấn công cũng không có lý.”

“Quỷ thật! Cái quái gì vậy? Dẫn Đường là người, lính gác không phải người sao?”

Vừa nghe xong về sự tàn nhẫn của Dẫn Đường, giờ lại chứng kiến thực tế, Giang Hàn Khinh cảm thấy như bị đánh thẳng vào mặt.

Bạch Dã: “Khinh Khinh, cậu cũng là Dẫn Đường mà…”

“Thì sao? Là Dẫn Đường thì không được bênh lính gác chắc?” Giang Hàn Khinh vung tay tát nhẹ vào gáy Bạch Dã.

Bạch Dã kinh ngạc nhìn hắn: “…”

“Nhìn gì? Bảo sao lính gác không trị nổi Dẫn Đường, hóa ra toàn là đám ngốc!”

Tổ lính gác ba người: “…”

Giang Hàn Khinh: “Giờ phải làm sao? Có cần đi bệnh viện không?”

Nhan Quân Trạch lạnh lùng liếc qua, Bạch Dã rụt cổ im re.

“Tôi sẽ đưa cậu ấy đi viện. Lam Hiên ở lại trông coi.”

Lam Hiên gật đầu: “Được.”

Giang Hàn Khinh nhớ đến Diệp Cẩn: “Tôi đi cùng, muốn xem tình trạng của Diệp Cẩn. Cậu ta ăn xong mứt trái cây thì bất tỉnh, bị đưa vào viện rồi.”

Ba người đồng loạt: “…”

Nhan Quân Trạch không nói thêm, chỉ dẫn theo hai kẻ khiến người ta đau đầu chạy tới bệnh viện.

Nếu Diệp Cẩn xảy ra chuyện gì, lỡ truyền ra ngoài lại bị vu oan là Dẫn Đường đầu độc thì phiền lắm…

 

Bệnh viện nội thành.

Trong phòng khám tổng quát, ba người chăm chú nhìn vào thiết bị đo lường tinh thần lực. Đường cong dao động kịch liệt trên màn hình cuối cùng cũng dần ổn định và hạ xuống. Bầu không khí căng thẳng được giải tỏa, cả ba cùng thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ điều trị chính nhìn thiết bị, nghiêm túc nói:

“Chỉ trong vòng hơn một tháng, cậu ấy đã dùng đến hai liều cây thanh tố. Tần suất quá dày đặc, tốt nhất vài tháng tới đừng để cậu ấy tiếp xúc thêm với loại thuốc đó nữa. Tinh thần lực sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”

Nguyên Chiến gật đầu xác nhận: “Đã hiểu.”

“Cứ để cậu ấy nghỉ ngơi một lúc. Tỉnh lại sẽ không sao, nhưng quá trình ôn dưỡng tinh thần lực vẫn cần tiếp tục.” Bác sĩ dặn dò rồi chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, ông lại nhìn qua thiết bị kiểm tra một lần nữa.

Đường cong vẫn dừng ở mức 194.

Bác sĩ cau mày, mở hồ sơ bệnh án của bệnh nhân để xem lại thông số ban đầu.

Tinh thần lực của Diệp Cẩn vốn là 192, đạt cấp S.

Sau khi bị tổn hao, giá trị giảm xuống còn 188, tức cấp S-.

Lần trước Diệp Cẩn đến bệnh viện truyền một liều cây thanh tố để trị liệu tinh thần lực, khi ấy bác sĩ đã đánh giá rằng nếu điều dưỡng hợp lý, giá trị tinh thần lực sẽ phục hồi về mức ban đầu, chứ không thể vượt quá được.

Thế nhưng bây giờ là 194?

Ông vội vàng quay lại kiểm tra kỹ lưỡng, nhìn chằm chằm màn hình hiển thị thật lâu, chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Chử Dục và Nguyên Chiến cũng tiến lại gần xem, lập tức nhận ra sự bất thường.

Bọn họ đều rõ ràng tinh thần lực của Diệp Cẩn là bao nhiêu, con số hiện tại hoàn toàn không hợp lý.

“Lẽ nào thiết bị bị lỗi rồi?” Chử Dục lên tiếng, đây là lời giải thích hợp lý nhất mà cậu có thể nghĩ tới.

Bác sĩ gật đầu đồng ý, rồi nói: “Bế cậu ấy sang phòng bên cạnh, chúng ta dùng thiết bị khác kiểm tra lại.”

Sau khi mượn thiết bị từ phòng bên cạnh, họ tiến hành đo lường lại lần nữa.

Kết quả… vẫn là 194.

Người đồng nghiệp thấy cả nhóm trầm mặc đứng đó, khó hiểu hỏi:

“Bên kia không phải cũng có máy đo sao? Hỏng rồi à?”

Bác sĩ điều trị chính vẫn chưa hết bàng hoàng:

“Nếu hai máy cùng hỏng thì khả năng là bao nhiêu?”

“Gần như bằng 0,” người đồng nghiệp đáp.

Vậy là… thiết bị không hỏng. Có nghĩa là giá trị tinh thần lực thật sự là 194?!

“Cậu là bác sĩ của bệnh nhân kia mà, còn hỏi tôi làm gì?” Đồng nghiệp cười cười.

Chử Dục và Nguyên Chiến thoát khỏi trạng thái ngơ ngác, nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy khó tin.

Tinh thần lực của Diệp Cẩn không chỉ vượt qua giá trị ban đầu 192, mà còn nhảy vọt từ 188 lúc bị thương lên 194!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Bác sĩ điều trị chính cũng muốn biết. Từ trước đến nay, tinh thần lực của lính gác và dẫn đường gần như được xác định cố định ngay từ khoảnh khắc thức tỉnh. Việc tinh thần lực giảm sút vì chấn thương hay tiêu hao là chuyện thường thấy. Nhưng đột nhiên tăng mạnh thế này, đây là lần đầu tiên ông gặp phải.

“Hắn ngất trước đó, các cậu đã làm gì?” Bác sĩ đột nhiên trở nên kích động, như bắt được một mẫu nghiên cứu sống. Nếu có thể tìm ra bí mật giúp tăng cường tinh thần lực, chẳng phải là đột phá lớn trong giới y học sao?

Chử Dục và Nguyên Chiến cùng thầm nghĩ:

Hắn ăn liền hai lọ mứt trái cây.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Chử Dục — trái cây hiệu suất cao có tác dụng an thần, lẽ nào khi chế thành mứt lại có thể giúp tăng tinh thần lực?!

Bác sĩ tiếp tục truy hỏi: “Cậu ấy có làm gì đặc biệt không? Ăn gì, chạm vào thứ gì lạ?”

Ông sốt ruột ra mặt, khiến ai cũng cảm thấy được tầm quan trọng của vấn đề.

Chử Dục cười nói:

“Không có gì cả, lúc đó bọn tôi đang trong buổi huấn luyện quân sự. Có thể là do sơ suất trong quá trình làm mẫu dẫn đường cho học sinh nên mới dẫn tới chuyện đó.”

Chử Dục hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của tình hình, hơn nữa cha cậu đã từng cảnh báo, nên cậu không dám tiết lộ bất cứ thông tin nào liên quan đến Giang Hàn Khinh.

Bác sĩ nghiêm mặt: “Trường hợp của cậu ấy khá đặc biệt, tôi đề nghị nhập viện theo dõi.”

Chử Dục từ chối: “E là không được. Sắp tới có đợt nghiệm thu, đội của chúng tôi không thể thiếu cậu ấy.”

Bác sĩ tức giận: “Sự an toàn của một dẫn đường cấp cao lại không quan trọng bằng buổi nghiệm thu đó sao?”

Nguyên Chiến nói dứt khoát: “Chúng tôi sẽ đưa cậu ấy về.”

“……”

Bác sĩ á khẩu. Chuyện này không thể cứ thế cho qua được. Ông vẫn cố gắng thuyết phục, hy vọng họ có thể để Diệp Cẩn ở lại bệnh viện theo dõi thêm.

Quang não của Chử Dục nhận được một yêu cầu liên lạc, nhìn vào màn hình hiển thị, là Giang Hàn Khinh.

Hắn ra ngoài nhận cuộc gọi, để lại Nguyên Chiến một mình ở phòng khám tiếp tục đối phó với bác sĩ.

Lúc này tâm trạng của Chử Dục cực kỳ rối loạn, hắn cần xác nhận chuyện này với Giang Hàn Khinh ngay lập tức. Nhưng bệnh viện người đến người đi tấp nập, rõ ràng không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

Chử Dục gọi:

– Hàn Khinh?

Giang Hàn Khinh hỏi dồn:

– Diệp Cẩn thế nào rồi? Cậu ấy ổn chứ?

– Không sao, cậu ấy ổn lắm, cậu đừng lo. – Chử Dục trấn an.

– Các cậu đang ở Bệnh viện Đệ Nhất?

– Ừ, nhưng cậu không cần tới, bọn tôi sắp về rồi.

– Bọn tôi cũng đang ở Bệnh viện Đệ Nhất, định đến thăm Diệp Cẩn… Tôi thấy cậu rồi.

Giang Hàn Khinh cắt cuộc gọi.

Ở hành lang dài, Giang Hàn Khinh, Nhan Quân Trạch và Bạch Dã đang bước nhanh về phía này.

Chử Dục nhìn thấy Nhan Quân Trạch cũng đến, khựng lại một lúc rồi mới bước tới.

– Diệp Cẩn không sao cả, cậu không cần phải đặc biệt tới đây.

Hắn liếc nhìn Nhan Quân Trạch và Bạch Dã, rồi nói với Giang Hàn Khinh:

– Tôi có chuyện muốn hỏi riêng cậu.

Nhận thấy vẻ mặt Chử Dục khác lạ, Giang Hàn Khinh không hỏi gì thêm, lặng lẽ đi theo hắn. Trước khi đi, anh quay lại dặn Nhan Quân Trạch:

– Cậu đưa Bạch Dã đi kiểm tra trước đi, lát nữa tôi tìm các cậu.

Nhan Quân Trạch nghiêng đầu:

– Cậu cần tôi đi cùng không?

Bạch Dã lập tức từ chối, bản năng cầu sinh rất mạnh:

– Không cần đâu, tôi tự đi được.

Nhan Quân Trạch định bước theo thì Bạch Dã ngăn lại:

– Nhan ca, hình như bọn họ muốn nói chuyện riêng đấy?

Nhan Quân Trạch: …

Thấy Giang Hàn Khinh thực sự rời đi cùng Chử Dục, mặt anh trầm xuống, hoàn toàn không vui.

Chử Dục vừa đi vừa tìm chỗ thích hợp, cảm thấy chỗ nào trong bệnh viện cũng không đủ an toàn, cuối cùng dẫn Giang Hàn Khinh ra bãi đỗ xe, đưa vào xe riêng của mình – như vậy mới yên tâm phần nào.

Giang Hàn Khinh nhận ra hành động của hắn có phần bất thường:

– Có chuyện gì sao?

Chử Dục kiểm tra kỹ cửa sổ xe, chắc chắn không gian bên trong kín đáo rồi mới nói:

– Mứt trái cây của cậu… ngoài tác dụng trấn an, còn có công dụng nào khác không? Ví dụ như… nâng cao tinh thần lực?

Giang Hàn Khinh khựng lại:

– …Chắc là không có.

Chử Dục kể lại tình trạng của Diệp Cẩn – tinh thần lực vốn bị tổn thương đã không những hồi phục, mà còn vượt qua mức cũ, cao hơn cả giá trị ban đầu!

Giang Hàn Khinh nghe xong cũng sững sờ. Lẽ nào những thứ cậu trồng ra thật sự có khả năng chữa trị tinh thần lực?

Cậu nhớ lại lần trước Nhan Quân Trạch từng nói, trái cây trấn an có chứa nguyên tố trị liệu. Lẽ nào chính là thứ đó?

Nếu Diệp Cẩn có thể hồi phục, vậy vì sao tinh thần lực của bản thân cậu lại không có tiến triển gì? Rõ ràng ngày nào cậu cũng ăn rau quả và mứt trái cây tự tay mình trồng, nhưng lại không cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng nào.

Giang Hàn Khinh bắt đầu cân nhắc, có nên tìm thời gian đi kiểm tra lại một lần nữa không?

Nhưng nghĩ đến khả năng lại gặp phải một “Bác sĩ Lư” khác, cậu bất giác rùng mình.

Thấy Chử Dục vẫn đang chờ câu trả lời, Giang Hàn Khinh đành đáp:

– Trong trái cây trấn an đúng là có nguyên tố trị liệu, nhưng nói đến việc tăng cường tinh thần lực… thì mình không chắc.

Chử Dục im lặng hồi lâu, sau đó mở hộp giữ tươi đặt ở ghế phụ, lần lượt lấy từng lọ mứt trái cây bên trong ra, cẩn thận bỏ vào hộp an toàn của xe rồi dùng vân tay khóa lại – như vậy mới yên tâm.

Giang Hàn Khinh: “……”

Khi hai người quay lại, Bạch Dã đã kiểm tra xong. Tình hình không nghiêm trọng, tinh thần lực của hắn không đến mức cuồng táo, đòn tấn công của Chủ nhiệm Phan chỉ khiến hắn đau đầu, không gây tổn thương thực chất.

Bác sĩ đề nghị: “Nếu vẫn còn đau đầu hay khó chịu, cậu có thể tiêm một liều dẫn đường tố để làm dịu lại.”

Nhưng Bạch Dã cảm thấy có chút kỳ lạ. Hắn chỉ đau đầu chứ không hề bực bội hay tư duy hỗn loạn – hoàn toàn khác với dấu hiệu cuồng táo trước kia. Lúc mới bị tấn công thì đầu đau dữ dội, nhưng hiện giờ hầu như không còn cảm giác nữa.

Ba người vừa ra ngoài thì gặp nhóm Chử Dục đang đi đến – Diệp Cẩn đã tỉnh lại.

Bác sĩ phụ trách Diệp Cẩn cũng không có cách nào với ba người này. Dù nói thế nào họ cũng không nghe, nếu có Chử Dục ở đó thì bác sĩ còn được đáp lại đôi câu, còn Nguyên Chiến thì chẳng nói gì, mặc kệ bác sĩ nói thế nào.

Trong lúc bác sĩ đang lải nhải, Diệp Cẩn đã tỉnh lại.

Sau khi bác sĩ nói một tràng, hắn mới phát hiện ra – tinh thần lực của mình không những đã hồi phục mà giá trị tinh thần còn tăng thêm hai điểm.

Hắn gần như lập tức nghĩ đến hai bình mứt trái cây đã ăn trước đó. Diệp Cẩn cũng không định nằm viện, viện cớ trong đội đang bận để xin rời đi. Đúng lúc này, Chử Dục quay lại, dẫn bọn họ rời khỏi bệnh viện.

“Cậu thấy sao rồi? Có còn khó chịu gì không?” Giang Hàn Khinh nhìn tinh thần của hắn có vẻ khá tốt.

Diệp Cẩn nhìn chăm chú Giang Hàn Khinh, ánh mắt đầy vi diệu: “Tôi ổn, cả cơn đau đầu trước đó cũng biến mất.”

Giang Hàn Khinh: “Vậy thì tốt rồi. Cậu không sao là tôi yên tâm rồi.”

Chử Dục và hai người kia nhìn Giang Hàn Khinh bằng ánh mắt rõ ràng có gì đó khác thường. Nhan Quân Trạch âm thầm đứng cạnh Giang Hàn Khinh, không nói một lời.

“Đi thôi, về nào.”

Sáu người cùng đi về bãi đậu xe, mỗi người lên xe riêng.

Vừa lên xe, việc đầu tiên Diệp Cẩn làm là nhào tới giành hộp giữ tươi. Hộp rất nhẹ, mở ra thì bên trong rỗng tuếch – không còn một lọ mứt nào.

Diệp Cẩn không thể tin nổi: “Đội trưởng, anh ăn hết sạch mấy lọ mứt trái cây rồi à?”

Nguyên Chiến mặt không cảm xúc: “Không có.”

Diệp Cẩn nhìn chằm chằm hắn.

Nguyên Chiến: “Tiếc quá nên không dám ăn.”

Chử Dục cười mắng: “Ai mà tiếc của? Tôi từng tiếc của với các cậu bao giờ chưa?”

Nguyên Chiến: “Hôm nay.”

Chử Dục: “……”

Diệp Cẩn chống trán, làm ra vẻ yếu ớt: “Đội trưởng, tôi cảm thấy tinh thần lực của mình vẫn chưa hồi phục hẳn, cần thêm hai lọ nữa.”

Chử Dục: “Tinh thần giá trị của cậu đã vượt qua mức hai lọ rồi, cảm ơn nhé.”

Diệp Cẩn chống cằm, “Nếu tôi nhờ vào ăn mứt trái cây mà trở thành dẫn đường SS cấp, chẳng phải là phúc âm của đội ta sao? Anh nên ủng hộ nguyện vọng ăn mứt của tôi chứ.”

Chử Dục lạnh lùng đáp: “Muốn ăn thì tự đi mà mua.”

Nếu mua được thì hãy mua đi.

Chử Dục hơi đắc ý – hắn không cần mua, Giang Hàn Khinh chủ động tặng cho hắn.

Diệp Cẩn: “……”

Nhan Quân Trạch bỗng như vô tình hỏi: “Chử Dục tìm cậu có việc gì à?”

“Ừ, là chuyện liên quan đến mứt trái cây.” Giang Hàn Khinh kể lại tình hình của Diệp Cẩn cho họ nghe.

Tay Nhan Quân Trạch run lên, suýt chút nữa khiến xe bay lệch hướng.

“Cậu chắc chắn là tinh thần lực tổn thương đã hồi phục? Hơn nữa còn tăng lên hai điểm?”

Giang Hàn Khinh gật đầu: “Chử Dục nói vậy. Tôi nghĩ… có khi liệu pháp nguyên tố cậu nói có thể đang tác động lên tinh thần lực cũng nên?”

Nhan Quân Trạch chuyển xe sang chế độ tự lái, rồi nhường chỗ cho Bạch Dã: “Cậu lái đi.”

Bạch Dã: “……”

Tôi vẫn là người bị thương đấy nhé!

Uất ức lết qua chỗ lái.

Nhan Quân Trạch mở thiết bị liên lạc, gọi cho anh hai nhà mình.

Nhan Quân Trần đang nghiên cứu, thấy là em trai gọi thì lập tức nhận.

“Bên anh tiến triển thế nào rồi?” – Nhan Quân Trạch hỏi.

“Đám rau quả trấn an này thật thú vị. Em đoán xem anh phát hiện ra gì?” – Giọng Nhan Quân Trần rất phấn khích.

“Không đoán, nói thẳng đi.” – Giọng Nhan Quân Trạch khô khốc.

“……”

“Các loại rau quả trấn an phối hợp khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau. Loại mứt dâu em mang tới có lẽ đã thêm thành phần khác, nên có tác dụng chữa lành tinh thần lực. Hiệu quả trị liệu còn tốt hơn cả cây thanh tố, lại không có tác dụng phụ. Thậm chí còn có thể dưỡng ý thức hải, khiến tinh thần giá trị tăng lên.”

Nhan Quân Trạch hít sâu: “Còn sốt cà chua?”

“Không có hiệu quả đó, chỉ có tác dụng trấn an thôi.”

“Có một dẫn đường cấp cao ăn hai lọ mứt dâu thì khỏi hẳn tổn thương tinh thần, còn tăng 2 điểm tinh thần giá trị.”

“Vậy thì đưa thêm cho anh vài lọ, anh sẽ nghiên cứu tiếp…”

Tút tút tút…

Nhan Quân Trạch tắt luôn liên lạc.

Trường hợp của Diệp Cẩn đã chứng minh kết quả nghiên cứu của anh hai.

Nhan Quân Trạch đeo tai nghe vô hình, Giang Hàn Khinh và Bạch Dã không nghe được nội dung cuộc gọi.

Giang Hàn Khinh nhìn hắn, chờ kết quả kiểm tra của hai loại mứt.

“Trong mứt dâu cậu cho vào những gì?” – Nhan Quân Trạch hỏi.

“Dâu hiệu suất cao, đường và chanh hiệu suất cao. Ngoài ra không có gì nữa.” – Giang Hàn Khinh trả lời.

“Còn sốt cà chua?”

“Chỉ có cà chua hiệu suất cao, đường, muối và một ít gia vị phụ.”

Khác biệt chính là mứt dâu có hai loại trái cây hiệu suất cao, sốt cà chua chỉ có một.

“Có thể thêm chanh vào sốt cà chua được không?”

“Được, nhưng vì lính gác có vị giác và khứu giác nhạy, tôi không dám thêm nhiều. Không thì tôi đã làm luôn cả salsa rồi.”

“Làm giúp tôi một lọ sốt cà chua thêm chanh, để nghiên cứu.”

“Được, mai tôi giao cho anh.”

Hai xe lần lượt dừng ở cổng trường, lúc này còn chưa tan học nên xung quanh khá yên tĩnh.

Chử Dục ba người nhanh chóng đuổi theo.

Diệp Cẩn cười tươi rói: “Hàn Khinh, tôi có thể mua ít mứt dâu không? Cậu định giá đi.”

Vì ăn, hắn sẵn sàng nỗ lực.

Trong nhà vẫn còn mứt dâu, nếu Diệp Cẩn thật sự cần thì Giang Hàn Khinh cũng không ngại bán cho hắn.

Giang Hàn Khinh nhìn về phía Nhan Quân Trạch, chờ ý kiến.

“Giờ các người đã biết, thì cũng hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này rồi chứ?” – Nhan Quân Trạch nói.

Chính vì hiểu rõ, nên lúc còn trong bệnh viện họ mới im lặng không nhắc đến.

Chử Dục: “Cậu yên tâm, tôi còn không muốn Hàn Khinh gặp chuyện hơn cậu.”

Lời này khiến sắc mặt Nhan Quân Trạch trầm xuống – câu đó nghe chẳng hay chút nào.

Chẳng lẽ hắn cũng có ý gì với Giang Hàn Khinh?

Không khí trở nên căng thẳng, hai vị đại lão bắt đầu đấu khí thế, ai cũng không chịu nhường, không thèm quan tâm người xung quanh có bị ảnh hưởng hay không.

Những người khác âm thầm lùi ra sau, để lại không gian cho hai người “giao lưu”.

Bạch Dã đột nhiên ôm đầu: “Ái ui, não tôi đau quá, tôi cũng cần mứt dâu để bổ não!”

Giang Hàn Khinh lên tiếng: “Cảm ơn mọi người, tôi về làm mứt dâu ngay nhé?”

Diệp Cẩn cười: “Tôi đặt trước 20 lọ!”

Giang Hàn Khinh: “……”

“Cậu không thể ăn kiểu đó, lỡ lại phải nhập viện thì sao?”

“Tôi cam đoan, mỗi ngày chỉ ăn một lọ. Không thì thêm 10 lọ nữa, đủ ăn một tháng luôn.”

Giang Hàn Khinh: “……”

Mọi người xung quanh: “……”

Nhan Quân Trạch nhắc nhở: “Muốn có hiệu quả cũng chưa chắc đạt được đâu.”

Diệp Cẩn cười: “Không sao, ít nhất tôi không còn lo sợ việc tổn thương tinh thần khó chữa nữa, có thể yên tâm chiến đấu.”

Nhan Quân Trạch kéo Giang Hàn Khinh đi:

“Khinh Khinh, đừng bán cho hắn, hắn là lính địch.”

Diệp Cẩn: “……”

Giang Hàn Khinh bật cười, không để ý đến việc Nhan Quân Trạch đã âm thầm thay đổi cách xưng hô – Chử Dục gọi “Hàn Khinh”, thì hắn nhất định phải gọi “Khinh Khinh” cho khác biệt.

Chử Dục ba người: “……”

Tức chết người.

Tại sao mỗi tiểu đội chỉ có thể có một người dẫn đường chứ!?

Bọn họ trở về đúng lúc vừa kịp giờ ăn trưa.

Sáu người cùng nhau đi vào nhà ăn, nhưng vừa bước vào liền sững người trước cảnh tượng trước mắt.

Trước quầy lấy cơm, học sinh lớp bốn đang xếp thành hàng ngay ngắn. Mỗi người cầm một khay cơm, vừa đứng vừa ăn ngay tại chỗ, ngăn không cho ai tiến lên. Phía sau họ là học sinh lớp một – dẫn đường ban – tay không muốn lấy cơm mà không thể chen lên, chỉ có thể đứng nhìn người khác ăn.

Học sinh lớp hai và lớp ba thì vừa ăn vừa hóng chuyện, như đang xem kịch.

Sáu người: “……”

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chỉ thấy hai huấn luyện viên Ngao Tề và Lam Hiên vẫn đứng bên cạnh, không khí giữa hai người cũng có phần căng thẳng.

Chử Dục bước tới: “Gì thế này? Ngao Tề, sao lại như vậy?”

Ngao Tề thấy bọn họ trở về, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Cẩn, thấy cậu có vẻ ổn liền thở phào: “Tiểu Cẩn không sao chứ?”

Diệp Cẩn lắc đầu: “Không sao.”

Chử Dục nghiêm mặt: “Ta đang hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây!”

Ngao Tề vò đầu chưa kịp trả lời thì Trang Manh của lớp bốn đột nhiên lớn tiếng quát:

“Nhìn cho kỹ đi! Huấn luyện viên lớp các ngươi rõ ràng vẫn đứng đấy! Dám vu oan cho lớp trưởng bọn ta, hôm nay đừng hòng ai được ăn cơm!”

Các nữ sinh lớp bốn khí thế bừng bừng đồng loạt phụ họa: “Đúng! Phải xin lỗi!”

Lam Hiên lúc này mới tiến lên, giải thích toàn bộ sự việc.

Chuyện là: Diệp Cẩn bị ngất xỉu trong lúc làm nhiệm vụ ở trường, sau đó được đưa đi cấp cứu. Học sinh lớp một cho rằng Giang Hàn Khinh – người không thuộc lớp họ – cố ý gây chuyện, vu khống cậu ta có ý đồ xấu, ghen tị vì lớp mình không có huấn luyện viên dẫn đường. Nhân lúc đang là giờ ăn, họ cố ý lan truyền sự việc, khiến học sinh lớp hai và ba đều biết. Lớp bốn nghe tin liền nổi giận, yêu cầu lớp một xin lỗi. Nhưng lớp một lại ngẩng cao đầu, không ai chịu nhận sai, thế là tình hình mới thành ra thế này.

Trùng hợp là lớp một hôm nay xếp sau lớp bốn trong thứ tự lấy cơm – đúng là vận xui.

Mặc dù học sinh chưa rõ ngọn ngành, nhưng các huấn luyện viên thì biết rất rõ. Lớp bốn đúng là không có huấn luyện viên dẫn đường thật, nhưng tinh thần đoàn kết của họ lại không thua bất kỳ lớp nào có huấn luyện viên.

Dùng lý do ấy để bịa chuyện vu khống thì đúng là trẻ con quá mức.

Vẻ mặt nhóm Chử Dục lúc này đều trở nên vi diệu. Đối mặt với ánh mắt “xem náo nhiệt” của Thẩm Kinh Hồng và Thịnh Lăng Phong, ai nấy đều phải cố gắng giữ mặt mũi.

Chử Dục trầm giọng nói: “Ai là người đầu tiên tung tin bịa đặt? Đứng ra!”

Lớp một đồng loạt im lặng.

Diệp Cẩn mỉm cười: “Xin lỗi mọi người, do trước đó làm nhiệm vụ khiến tinh thần lực bị ảnh hưởng, nên mới ngất xỉu. Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến ai cả.”

Chử Dục nhìn thẳng vào vài người trong lớp: “Ta biết có người từng thua Giang Hàn Khinh trong huấn luyện nên trong lòng không phục, muốn trả đũa. Vậy thì cố mà luyện tập cho tốt, tranh thủ thắng lại trong bài kiểm tra cuối cùng! Dùng thủ đoạn hạ cấp thế này có ích gì? Là đàn ông thì đối mặt đàng hoàng! Đừng để ta khinh thường các ngươi!”

Nhóm nam sinh lớp một dẫn đường: “……”

Chử Dục quát: “Người tung tin đồn lập tức đứng ra xin lỗi!”

Học sinh lớp một: “……”

Chử Dục nghiêm nghị: “Ngay lập tức!”

Cả lớp giật mình, đồng thanh hô lên một câu: “Xin lỗi!”

Chử Dục: “……”

Cả lớp đồng loạt hành động luôn?!

Giang Hàn Khinh cười híp mắt phẩy tay:

“Không phục thì cứ nhịn trước đi. Đợi đến kỳ khảo hạch quân huấn, hoan nghênh đến tìm tôi báo thù.”

Học sinh lớp một: “……”

Tức muốn nghẹn chết!

Tan học, Nhan Quân Trạch đưa Giang Hàn Khinh về nhà, tiện thể mang theo một ít tương cà chua hiệu suất cao.

Vừa về đến nơi, Giang Hàn Khinh lập tức bắt tay vào chế biến.

Nhan Quân Trạch tận mắt chứng kiến quá trình chế tạo tương cà. Thoạt nhìn thì rất đơn giản, nhưng hiệu quả lại chẳng đơn giản chút nào.

Anh không ở lại dùng cơm tối mà vội vã quay về viện nghiên cứu. Trước khi đi, anh còn nhắc:

“Cho họ dâu tây tương thì đừng đưa nhiều quá. Cậu có thể thu phí đàng hoàng.”

Giang Hàn Khinh bật cười:

“Dù muốn cho nhiều cũng không có mà cho. Chậu dâu tây hiệu suất cao duy nhất của tôi gần như đã bị hái sạch rồi.”

Những loại trái cây hiệu suất cao này vốn bán không chạy trên Tinh Võng, không ngờ lại bán rất tốt trong giao dịch kín. Đến mức Giang Hàn Khinh còn không đủ để ăn nữa. Tuy vậy, dù là hiệu suất cao hay thấp, cậu và Giang Hàn Thần vẫn xem như trái cây bình thường mà ăn, không phân biệt gì cả.

Tiễn Nhan Quân Trạch đi xong, Giang Hàn Khinh dự tính sẽ làm thêm vài hũ mứt dâu.

Nghĩ vậy, cậu kéo ngay “nhân viên chăm sóc khách hàng toàn năng” là Giang Hàn Thần đến hỗ trợ quay video quy trình làm mứt.

Cậu đang nghĩ tới việc bán mứt trái cây cho ba vị đội trưởng từng mua chậu dâu tây và cà chua hiệu suất cao. Những loại trái cây ấy chắc chắn họ không thể ăn hết – dù sao họ đều là lính gác, mua về phần lớn để ổn định tinh thần lực.

Chậu cây thì đắt, mà nếu không có phương pháp bảo quản đáng tin, lại thêm điều kiện hạn chế, thì nhiều người sẽ ngại mua. Giang Hàn Khinh cảm thấy mình nên truyền lại cách làm mứt cho họ. Muốn làm hay không thì tùy họ. Quy trình làm cũng không khó, chỉ cần có nguyên liệu là ai cũng có thể làm được.

Lúc này, bên phía Chử Dục.

Anh lấy toàn bộ mứt trái cây ra khỏi tủ cất giữ, ôm theo về nhà. Còn chưa bước vào cửa đã hét lên:

“Mẹ! Nhìn xem con mang gì về cho mẹ nè!”

Nhưng vừa bước chân vào nhà, Chử Dục lập tức khựng lại — anh không ngờ hôm nay cả ba và anh cả đều đã về sớm.

Chử Dục im lặng giấu hộp giữ nhiệt ra sau lưng.

Lục Thiển đang ngồi trên sofa, vành mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy u sầu. Không khí trong nhà trầm mặc đến ngột ngạt — rõ ràng là có chuyện lớn vừa xảy ra.

Chỉ có một khả năng có thể khiến cả nhà rơi vào trạng thái như vậy.

Chử Dục vừa bước tới thì Chử Hưng Đàn liếc mắt ra hiệu, như bảo anh nếu có thứ gì ngon thì mau dâng lên để làm dịu tình hình.

Chử Dục chần chừ mở lời, tim đập thình thịch:

“Là… là có tin tức gì về em trai sao?”

Trước đây không lâu, gia đình từng nghe tin có thể tra ra kẻ buôn người từng lẻn vào Đế Đô Tinh năm đó. Ai nấy đều rất vui, nghĩ rằng cuối cùng cũng tìm được manh mối. Nhưng nhìn tình hình hiện tại… có vẻ kết quả không mấy khả quan.

Lục Thiển vừa ngừng khóc, giờ lại cố kìm nước mắt không rơi xuống.

Chử Hưng Đàn ôm lấy vợ, nhẹ giọng an ủi:

“Manh mối lần này bị cắt đứt, chúng ta sẽ điều tra từ hướng khác. Chỉ cần không từ bỏ, nhất định sẽ tìm được Tiểu Yến. Em đừng quá đau lòng, phải giữ gìn sức khỏe để chờ con trở về.”

Khi đứa trẻ bị bắt cóc, Lục Thiển vừa mới sinh con, thân thể còn yếu, lại gần như phát điên vì ngày ngày tìm con. Tinh thần và thể xác đều tổn hại nghiêm trọng, cơ thể gầy yếu hốc hác, chỉ trong vài tháng đã già đi như một cụ bà chạng vạng tuổi. Trong nhà luôn có bác sĩ túc trực, tìm đủ mọi cách để kéo dài sự sống cho cô.

Nhưng đây là bệnh do tâm lý, trừ khi có thể tìm lại con, nếu không Lục Thiển không thể khỏi. Giống như lời bác sĩ nói, cô kéo dài bệnh tật suốt bảy năm, yếu đến mức không thể bước ra khỏi cửa.

Cho đến một ngày, trạng thái của cô đột nhiên chuyển biến tích cực. Cô cười nói với chồng và hai con:

“Mẹ mơ thấy Tiểu Yến. Nó đã lớn, trưởng thành rồi. Trong mơ, mẹ không nhìn rõ mặt nó, nhưng mẹ biết nó còn sống. Chỉ cần nó còn sống, thì vẫn còn hy vọng.”

Đó là lần đầu tiên sau khi mất con, cô mơ thấy thằng bé. Giấc mơ đó cho cô niềm tin mãnh liệt. Từ hôm đó, cô bắt đầu hợp tác trị liệu, cố gắng hồi phục. Cô phải sống khỏe mạnh để chờ con trở về. Cô không thể để Tiểu Yến về mà không có mẹ.

Chử Dục nhìn về phía anh cả mình.

Chử Sách lạnh lùng nói:

“Triệu Tam Thính đã chết từ 18 năm trước. Đứa bé bị hắn bắt đi, tung tích hoàn toàn bặt vô âm tín. Nhưng không phải không có manh mối — ít nhất có thể khẳng định chuyện năm đó có liên quan đến Chủ Quyền Hội.”

Chử Dục siết chặt hộp giữ tươi trong tay. Nếu năm đó hoàng thất không chèn ép gia đình họ, không đẩy cha ra tiền tuyến, thì lúc Đế Đô Tinh xảy ra hỗn loạn, chắc chắn gia đình họ đã có người bảo vệ. Đứa em sơ sinh của họ đã không bị tinh tặc bắt đi dễ dàng như vậy.

Hồi đó, Chử Dục mới 2 tuổi, Chử Sách cũng chỉ mới 9. Cả hai chẳng thể giúp gì. Cha thì ở tiền tuyến, ông ngoại còn đang trên đường đến, chỉ còn lại mẹ anh dũng, thân thể yếu ớt, chạy khắp Đế Đô Tinh điên cuồng tìm con.

Nếu không vì hoàng thất, nếu không vì những người đó, mẹ anh đã không phải sinh con một mình, càng không phải trải qua thảm cảnh như thế!

Chử Dục lớn lên trong sự đau khổ của cha mẹ. Mỗi lần nhìn mẹ gầy đến mức da bọc xương, dựa vào thuốc mới sống qua ngày, lòng anh lại thêm phần căm hận hoàng thất.

Chử Hưng Đàn quay sang Chử Dục, nói:

“Nói đến chuyện này, cậu bé kia – người dẫn đường đó – từng tiếp xúc với Phệ Hồn. Con có biết không?”

Hộp giữ tươi trong tay Chử Dục rơi xuống "bốp" một tiếng. Anh kinh ngạc không thể tin nổi:

“Sao có thể? Có nhầm lẫn gì không? Làm sao cậu ấy có thể dính dáng đến Phệ Hồn được? Cậu ấy không thể liên quan tới Chủ Quyền Hội!”

Chử Sách lạnh lùng nói:

“Nhiều năm nay, Chủ Quyền Hội ẩn mình không động tĩnh, không ngờ Phệ Hồn lại xuất hiện.”

Chử Hưng Đàn im lặng, không đưa ra ý kiến.

Chử Dục nhặt hộp lên, mở nắp:

“Mẹ, mẹ xem nè, đây là mứt trái cây Hàn Khinh tặng con. Em trai cậu ấy bị bệnh nặng, cần tiền chữa trị, con mua ba bồn trái cây trấn an để giúp cậu ấy vượt qua khó khăn. Cậu ấy cảm kích con nên tặng nhiều như vậy.”

“Những loại mứt này có tác dụng rất tốt với tổn thương tinh thần lực, hiệu quả vượt xa cây thanh tố. Lần trước đội Diệp Cẩn thực hiện nhiệm vụ, tinh thần lực tổn hại, giá trị tinh thần giảm bốn điểm. Ăn hai hũ mứt này, không chỉ phục hồi mà còn tăng thêm hai điểm.”

“Nếu Hàn Khinh thật sự là người của Chủ Quyền Hội, họ sẽ cho phép cậu ấy công khai phân phát loại trái cây quý này ở Đế Đô sao?”

Chử Hưng Đàn và Chử Sách trầm mặc. Chử Dục nói có lý — nếu Hàn Khinh là người của Chủ Quyền Hội, cậu ta nên giấu nhẹm mọi thứ. Nhưng cũng có thể, cậu ta cố tình làm vậy để lôi kéo quân lính đế quốc, tạo điều kiện cho Chủ Quyền Hội cài nội ứng, đặc biệt khi cậu ta còn thân thiết với Tứ hoàng tử.

Đế quốc có bốn hoàng tử, ba người đầu đều là dẫn đường, chỉ có Nhan Quân Trạch là lính gác. Người kế thừa ngai vàng chỉ có thể là Nhan Quân Trạch.

Chử Hưng Đàn ánh mắt sâu thẳm — bất kể Hàn Khinh có quan hệ gì với Chủ Quyền Hội hay không, đế quốc nhất định phải giữ cậu ta lại. Dù thật sự có liên quan, cũng phải triệt để đoạn tuyệt. Cậu ta chỉ có thể thuộc về đế quốc.

Mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe chưa hẳn là sai.

Chử Hưng Đàn đã gửi ba loại trái cây đến viện nghiên cứu quân sự. Kết quả khiến cấp trên quân bộ vô cùng phấn khích — cả ba loại đều có tác dụng trấn an, hiệu quả vượt trội và kéo dài. Ngoài ra, còn có khả năng trị liệu — chỉ là cần thêm thời gian nghiên cứu sâu hơn.

Hiện tại, việc mứt trái cây thực sự có hiệu quả chỉ có vài nhà nghiên cứu và một số ít lãnh đạo quân đội biết. Việc này được xếp vào cấp độ bảo mật cao nhất. Tạm thời, quân bộ không dám tùy tiện hành động vì liên quan đến mạng sống quá nhiều lính gác.

Chử Dục đẩy hộp mứt cho mẹ:

“Mẹ, mẹ ăn thử đi. Không đủ thì con nghĩ cách xin thêm. Nếu mẹ có thể nâng tinh thần lực lên SS cấp hoặc hơn, cả nhà ta sẽ không còn phải lo lắng nữa.”

Mấy năm nay, Lục Thiển luôn cảm thấy mình khiến chồng chịu thiệt. Nếu có thể tăng tinh thần lực, bà nhất định sẽ cố gắng. Trước đây có lần muốn giúp chồng vuốt ve tinh thần lực, nhưng vì lực lượng bản thân không đủ, suýt bị thương ngược lại.

Từ đó, Chử Hưng Đàn không để bà chạm vào tinh thần lực của mình nữa, tất cả phải dựa vào thuốc.

Nhưng cứ như vậy không phải cách hay. Nếu có cơ hội, Lục Thiển nhất định muốn thử.

Lục Thiển:

“Không thể cứ lấy đồ của người ta như vậy. Mứt có tác dụng tốt thế này chắc chắn không rẻ. Phải trả tiền cho cậu ấy, không thể chiếm tiện nghi của người ta.”

Lúc này, quang não của Chử Dục vang lên. Anh mở ra, mỉm cười.

“Mẹ, mẹ xem đi.”

Đó là tin nhắn Giang Hàn Khinh gửi, kèm theo hai video.

Giang Hàn Khinh: “Trái cây chín quá nhiều, để lâu không tốt, nên em làm thành mứt. Cũng có tác dụng trấn an, thời hạn sử dụng được 6 tháng. Em làm video hướng dẫn rồi, chị xem là làm được. Nếu thiếu chanh hiệu suất cao, mai em mang đến trường.”

Chử Dục cười:

“Thấy chưa, cậu ấy còn quay video hướng dẫn cho con. Làm ăn mà ngốc như vậy, chắc phải để ông ngoại con dạy cậu ấy cách buôn bán mới được…”

“Bốp!”

Chử Dục ăn một cái gõ đầu.

Lục Thiển trừng mắt:

“Đừng lắm lời, mau bật video!”

Cả nhà bốn người chăm chú xem hai video — một là cách làm mứt dâu tây, một là cách làm sốt cà chua. Nhìn qua thì đơn giản, chỉ không biết có làm được hay không.

Lục Thiển hào hứng:

“Nhìn đơn giản đấy chứ, mẹ làm được!”

Ba cha con: “…”

Chử Hưng Đàn:

“Việc nặng thế này để Trương thúc và người hầu làm đi. Đừng làm bếp bị nổ tung.”

Chử Sách:

“Mẹ còn phải chăm cây mà.”

Chử Dục:

“Trái cây hiệu suất cao rất đắt, mẹ mà lỡ tay là mất cả mấy vạn tinh tệ…”

“Bốp!”

Lại ăn thêm một cái tát.

Chử Hưng Đàn và Chử Sách lặng lẽ quay đầu, không bình luận. Người ngu, không đáng thương.

Chử Dục: “……”

Sáng sớm hôm sau, Giang Hàn Khinh lại ôm một chiếc hộp giữ tươi khá lớn đến giáo trường.

Tối qua, cậu đã chia sẻ video với ba người, bọn họ đều đồng ý tham gia chế biến nên giờ có thể đến mua chanh.

Lần này, cậu không đến ban một nữa mà đi thẳng tới sân huấn luyện của ban bốn. Kết quả là cả bốn đội trưởng đều có mặt.

Cũng tại lúc này, Chử Dục mới biết thì ra đoạn video kia của Giang Hàn Khinh không phải chỉ gửi riêng cho mình.

Diệp Cẩn cũng có mặt, rõ ràng là đến để lấy mứt dâu tây.

“Chỉ có mười hũ thôi, ngươi và Bạch Dã chia nhau đi. Mấy quả dâu tây hiệu suất cao đã dùng hết, muốn có nữa thì phải đợi.”

Cuối cùng, Bạch Dã chỉ lấy được ba hũ, bảy hũ còn lại đều bị Diệp Cẩn lấy trước.

Hiệu suất cao mứt dâu tây có giá tận tám vạn tinh tế tệ mỗi hũ, còn đắt hơn cả viên dâu tây hiệu suất cao mới hái.

Trong hộp giữ tươi chỉ có 30 quả chanh, Giang Hàn Khinh để ba người tự chia nhau.

Cả ba đều là đội trưởng. Chỉ có Chử Dục biết công dụng thực sự của mứt trái cây nên muốn mua hết cả 30 quả chanh. Nhưng Thẩm Kinh Hồng và Thịnh Lăng Phong tất nhiên không đồng ý. Dù chưa từng nếm thử mứt trái cây, nhưng họ đều đã xem video.

Cách công bằng nhất, chính là chia đều.

Giang Hàn Khinh cũng đã nghĩ tới chuyện này nên mới mang đúng 30 quả tới.

Mỗi quả chanh to bằng nắm tay, giá 7 vạn tinh tế tệ một quả.

Cậu dặn dò họ: “Chanh không thể ăn trực tiếp, chua lắm, vị giác của các người chắc chịu không nổi đâu, cẩn thận một chút, đừng thử bậy.”

Các đội trưởng đều gật đầu hiểu, mỗi người mang theo 10 quả chanh quay về.

Cuộc khảo hạch quân huấn đã đến gần, không thể trì hoãn thêm, cần nhanh chóng quay lại luyện tập.

Trong lúc đang gấp rút huấn luyện, nhóm tân sinh dẫn đường cuối cùng cũng迎来了 kỳ khảo hạch tổng kết.

Địa điểm khảo hạch lần này được đặt tại một tiểu hành tinh không xa Đế Đô Tinh, tên là “Lục Ảnh Tinh”.

Trên đường tới đó bằng phi thuyền, Giang Hàn Khinh vô cùng phấn khích. Cậu từng tra cứu thông tin về hành tinh này — như cái tên của nó, Lục Ảnh Tinh tràn ngập sắc xanh của cây cối, diện tích rừng phủ rộng lớn, núi sông phong phú, chất lượng môi trường thậm chí còn vượt qua cả Đế Đô Tinh. Nó là một hành tinh du lịch nổi tiếng, được nhiều người ưa chuộng.

Điểm trừ duy nhất của Lục Ảnh Tinh là nó hơi nhỏ.

Tuy nhiên, vì khoảng cách gần Đế Đô Tinh, chỉ mất khoảng bốn tiếng bằng phi thuyền, nên không ít người giàu tại Đế Đô thường xuyên đến đây mua bất động sản, nghỉ dưỡng vài ngày, tận hưởng một cuộc sống yên bình.

Đế quốc cũng có ý định biến nơi đây thành hành tinh kiểu sinh thái, nên luôn duy trì mức độ bảo vệ môi trường cực kỳ cao. Công nghệ cao bị hạn chế nghiêm ngặt, cố gắng giữ nguyên phong cảnh và lối sống gần giống với thời kỳ cổ địa cầu.

Là một dị năng giả hệ Mộc, điều Giang Hàn Khinh cần nhất chính là năng lượng hệ Mộc. Cậu sống ở Đế Đô Tinh lạnh lẽo, cấp bậc hệ Mộc luôn dậm chân tại chỗ, thậm chí còn không bằng khi còn ở Tước Vĩ Tinh. Dựa vào vài mảng xanh trong vườn trồng thì hoàn toàn không đủ đáp ứng nhu cầu tu luyện.

Sau khi rời khỏi phi thuyền, đón họ không phải là xe bay mà là… xe buýt chạy đất liền.

Bốn chiếc xe — mỗi ban một chiếc.

Việc có thể thức tỉnh thành lính gác hay dẫn đường phần lớn phụ thuộc vào yếu tố di truyền. Những đứa trẻ có cha mẹ là lính gác hoặc dẫn đường thì tỉ lệ thức tỉnh rất cao. Còn với các gia đình thường dân, khả năng con cái thức tỉnh lại cực kỳ thấp.

Thông thường, trẻ em trong các gia đình lính gác - dẫn đường sẽ sớm bộc lộ dấu hiệu từ nhỏ. Trong đó, tỷ lệ nữ dẫn đường rất cao, dù cũng có một vài nữ lính gác — tuy hiếm — giống như trường hợp nam giới làm dẫn đường.

Nam sinh nếu có gương mặt thanh tú, vóc dáng tinh tế thì thường có khả năng thức tỉnh thành dẫn đường.

Chính vì những kinh nghiệm này mà rất nhiều dẫn đường được nuôi dạy cẩn thận từ nhỏ. Sau khi thức tỉnh, họ được nâng như trứng, hứng như hoa, chưa từng chịu khổ, thậm chí… chưa từng ngồi xe buýt kiểu này!

Họ tạm thời đóng quân tại một căn cứ quân sự trên Lục Ảnh Tinh. Sau một chuyến xe xóc nảy dữ dội, phần lớn dẫn đường đều rơi vào trạng thái “hoài nghi nhân sinh”.

Trong khi người khác tái mặt, xoa eo, xoa mông, có người còn bị say xe đến nỗi vừa xuống là lao ra nôn thốc nôn tháo, thì Giang Hàn Khinh lại phấn khích ngắm cảnh suốt dọc đường. Cảnh vật bên đường toàn một màu xanh mát, không khí phảng phất hương cỏ cây trong lành khiến tâm tình cậu rất tốt.

“Loại phương tiện này thật sự quá đáng sợ!” – đó là câu nói chung trong ánh mắt mọi người khi nhìn chiếc xe.

Sau khi xếp hàng vào căn cứ, họ được phân ký túc xá nghỉ ngơi một đêm. Sáng hôm sau sẽ chính thức bắt đầu khảo hạch.

Bọn họ vốn nghĩ kỳ khảo hạch này chỉ là kiểm tra các nội dung huấn luyện hằng ngày. Nhưng sự thật đã khiến họ nhận ra: quá ngây thơ rồi!

Địa điểm khảo hạch là Lục Ảnh Sơn — ngọn núi lớn nhất trên Lục Ảnh Tinh. Toàn bộ ngọn núi được rừng rậm bao phủ, nhìn từ trên cao chẳng thấy mặt đất đâu, chỉ như một biển rừng bạt ngàn màu xanh lá.

Nhiệm vụ của họ là: sống sót trong khu rừng đó suốt 3 ngày, đồng thời di chuyển đến một vị trí được chỉ định.

Trong thời gian này, bốn ban dẫn đường sẽ “tấn công” lẫn nhau. Những dẫn đường bị “xử lý” hoặc bị loại khỏi vòng do bấm cầu cứu đều tính là thất bại. Người nào sống sót đến cuối cùng và đến được điểm tập kết chỉ định mới là người chiến thắng.

Mỗi ban được chấm tổng 250 điểm. Một người đại diện cho 10 điểm. Riêng bốn đội trưởng, bao nhiêu điểm giành được hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của họ.

Mỗi người sẽ có một robot quay phim bay theo, ghi lại toàn bộ quá trình khảo hạch và truyền về trung tâm chỉ huy. Robot này cũng có chức năng giám định thương tích từ xa.

Trên không trung, một chiếc phi hành khí bay lơ lửng trên Lục Ảnh Sơn. Cửa khoang mở hé, gió mạnh thổi ào ào, bên trong năm người dẫn đường ngồi cứng đờ, nắm chặt tay vịn, bị gió thổi tới tấp khiến họ ngả nghiêng không vững.

Một chiến sĩ lính gác mặc quân phục dã chiến đứng ngay cửa khoang, nhìn bọn họ và hỏi:

— Ai muốn nhảy trước?

Trang Manh lập tức khóc òa lên, sợ đến mức không dám nhảy.

Chung Linh, Kiều Kiều và Dung Sương không khóc, nhưng sắc mặt đều tái nhợt rõ ràng, có thể thấy họ cũng rất sợ hãi.

Cả bọn đều không ngờ kỳ khảo hạch lại kinh khủng như vậy. Không chỉ bị ném vào rừng sâu trên đỉnh núi hoang vắng suốt ba ngày, mà còn phải nhảy từ phi hành khí xuống đất, bất kể rơi ở đâu thì rơi.

Với họ, đây thật sự là một cơn ác mộng.

Chiến sĩ lính gác ngừng lại một chút, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn:

— Yên tâm, chúng tôi sẽ đưa các người nhảy cùng. Sẽ không nguy hiểm đâu.

Nhưng Trang Manh khóc càng to hơn, làm sao chỉ nói không nguy hiểm là cô không sợ?

Bên trong khoang còn có năm chiến sĩ lính gác, nhiệm vụ của họ là đảm bảo an toàn cho năm người dẫn đường khi chạm đất.

Với lính gác, việc này chẳng phải chuyện lớn, nhưng với các dẫn đường nhát gan thì quả là thử thách khủng khiếp. Vì thế, lần này trung đội đã điều động tới 100 lính gác chiến sĩ, theo kiểu một kèm một, mang theo từng người nhảy dù.

Chiến sĩ lính gác nhìn sang Giang Hàn Khinh, nói:

— Cậu là nam sinh, cậu nhảy trước đi.

Giang Hàn Khinh ngần ngừ, rồi đứng dậy bước đến.

Trang Manh vừa khóc vừa nói:

— Ban… lớp trưởng, cậu cố lên! Ô ô ô!

Cửa khoang mở, chiến sĩ lính gác đỡ lấy Giang Hàn Khinh cùng với ba lô sinh tồn treo trước ngực cậu, rồi cùng cậu lao ra ngoài không trung.

Chỉ trong nháy mắt, Giang Hàn Khinh nghe thấy tiếng thét chói tai của Trang Manh — chắc cô ấy bị dọa hết hồn rồi.

Cảm giác rơi tự do thật kinh khủng, tiếng gió rít bên tai khiến người ta hoảng sợ. Cậu duỗi rộng bốn chi, giống như một con diều người khổng lồ đang lao xuống.

Dần dần, mặt đất xanh mướt hiện rõ hơn phía dưới.

Khi đến một độ cao nhất định, cơ thể cậu đột nhiên nghiêng người về phía trước, dù bao nhảy dù bung ra.

Chiến sĩ lính gác giữ chặt Giang Hàn Khinh, an toàn đáp xuống rừng rậm phía dưới.

Giang Hàn Khinh vận khí khá tốt, khi rơi xuống mặt đất thì không trùng với vị trí của những người khác. Mỗi người đều rơi ngẫu nhiên một chỗ, nếu gặp phải địch nhân trong ổ thì chỉ còn cách tự nhận mình xui xẻo thôi.

Một chiến sĩ lính gác nói với Giang Hàn Khinh:

— Vận khí cậu không tồi, cố lên nhé!

Nói rồi, anh ta nhanh chóng biến mất vào rừng sâu, để lại Giang Hàn Khinh một mình.

Giang Hàn Khinh thầm nghĩ: “Tốc độ cũng đúng là lính gác.”

Cậu lấy ra từ ba lô một chiếc quay chụp người máy hình quả trứng kim loại sáng loáng, trên thân nó có một con mắt lớn và hai cánh nhỏ bằng kim loại. Khi khởi động, nó vỗ cánh và bay theo sát bên cậu. Đây là quy định bắt buộc: mỗi người khi vừa đáp đất đều phải mở thiết bị này để ghi nhận.

Giang Hàn Khinh ngửa đầu nhìn lên tán rừng rậm rạp, hít sâu một hơi thật đầy, cảm nhận luồng mộc hệ năng lượng lan tỏa trong không khí khiến cơ thể cực kỳ thư thái.

Cậu liếc nhìn xung quanh rồi bước tới một cây đại thụ, nhẹ nhàng bám vào thân cây. Tay chân cậu linh hoạt leo lên thân cây cao, lần lượt vượt qua các tầng cành lá, hướng lên những tầng lá dày đặc hơn.

Quay chụp người máy không thể theo vào bên trong tán cây do bị cành lá chắn, nó chỉ có thể bay vòng ngoài, liên tục vỗ cánh cố gắng ghi lại hình ảnh của cậu.

Ở bộ chỉ huy, các đội trưởng đang quan sát trên màn hình nhiều hình ảnh nhỏ của từng người dẫn đường. Trong số đó, Nhan Quân Trạch đang cố tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Cuối cùng, anh phát hiện một phần khuôn mặt phóng to trên màn hình, nhưng do quá gần nên phải nhanh chóng kéo màn hình ra cho thấy toàn cảnh.

Giang Hàn Khinh trông rất thư thái, luôn nở nụ cười nhẹ trên môi. Cậu nhắm mắt tận hưởng sự yên bình, trong khi Nhan Quân Trạch đang đoán xem cậu sẽ đi hướng nào thì Giang Hàn Khinh lại chọn leo lên cây.

Nhan Quân Trạch và những người khác, như Bạch Dã cùng Lam Hiên, nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy không đúng. Theo họ, cách hành xử này không giống phong cách bình thường của Giang Hàn Khinh.

Cậu thuộc nhóm tân sinh viên nên mọi cử động đều được chú ý, không chỉ ở bộ chỉ huy mà cả ở Đế Đô Tinh quân bộ cũng có người theo dõi sát sao.

Mọi người cho rằng cậu đang “ôm cây đợi thỏ,” định đánh úp đối thủ bất ngờ. Nhưng chờ mãi, Giang Hàn Khinh vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí khi có người đi ngang dưới tán cây, cậu cũng không phản ứng.

Quay chụp người máy chỉ có thể ghi được một chân của cậu ló ra ngoài cành lá, còn cậu thì vẫn bất động, rất đáng nghi ngờ.

Thực ra, Giang Hàn Khinh đang làm gì?

Cậu đang dựa vào thân cây, nhắm mắt dưỡng thần, thu nạp nguồn mộc hệ năng lượng đậm đặc từ bốn phía. Cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân, như đang ngâm mình trong suối nước nóng, cực kỳ thoải mái và thư giãn.

Một lúc sau, cậu quên mất thời gian, khi tỉnh lại trời đã tối sầm.

Giang Hàn Khinh sờ bụng thấy đói, trong ba lô chỉ còn đủ lượng dinh dưỡng cho một ngày, rõ ràng đây là bài huấn luyện để kiểm tra ý thức sinh tồn của bọn họ.

Hiện tại không phải lúc kén ăn, cậu uống sạch một ống dinh dưỡng.

Ở bộ chỉ huy, Bạch Dã vẫn chăm chú quan sát Giang Hàn Khinh, thấy cậu chỉ hé chân ra ngoài tán lá mà không động đậy gì thì phấn khích reo lên:

— Hắn động rồi!

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn, chỉ thấy cành lá đong đưa nhẹ, còn Giang Hàn Khinh thì vẫn bất động.

Mọi người im lặng, nhìn sang các thiết bị quay chụp — tất cả đều tĩnh lặng.

Trong cuộc tranh đấu khốc liệt giữa bốn đội ban ngày, đã có nhiều người bị loại. Giang Hàn Khinh lại nằm im trên cây, dường như không hề dính dáng đến cuộc chiến.

Họ không thể nghĩ ra nguyên do nào khác ngoài việc cậu đang ngủ. Nhưng cũng có cảm giác khó giải thích.

Thẩm Kinh Hồng khoanh tay, mỉm cười nói:

— Số người bị loại ở bốn đội hơi nhiều, mà Giang Hàn Khinh lại không động đậy gì, có vẻ bốn đội này có vấn đề rồi.

Về kết quả loại trừ ngày đầu tiên, mỗi đội ban đều có người bị loại: đội nhất và đội nhị mỗi đội một người, đội tam hai người, đội tứ ba người.

Một số vận khí kém còn bị đẩy thẳng vào ổ địch, một nữ sinh đã bị lính gác bắt giữ ngay lập tức.

Có người gặp đội khác nên bị loại thẳng tay.

Những người còn lại đang an toàn ở trong rừng, tìm đồng đội để chuẩn bị tổ chức hành động chung.

Nhan Quân Trạch lạnh lùng nói:

— Đây mới chỉ là ngày đầu mà thôi.

Chử Dục chăm chú nhìn màn hình, nói:

— Thật muốn xem xem liệu Hàn Khinh có thực sự ngu ngốc nằm trên cây suốt cuộc khảo hạch không, hay cậu ta có mưu tính khác.

Cảm giác đó rất mạnh mẽ.

Ngao Tề góp ý:

— Đội trưởng, trong lúc này đừng hùng hổ quá, Giang Hàn Khinh rất lợi hại. Nếu gặp phải nhiều tiểu đội khác, có khi họ phải quỳ gối chịu thua.

Chử Dục lắc đầu, nghiêm túc nói:

— Tôi nghĩ cậu ta không chịu quỳ đâu. Nếu quỳ, sẽ là gặp đúng người rồi.

Mọi người im lặng, cảm giác như ai đó vừa bị nguyền rủa.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play