Chiều tối hôm đó, Giang Tứ Gia cùng Hạng Xung và Đỗ Thẩm về phủ. Ba người một đường đi về phía viện chính, vừa đi vừa trò chuyện nhỏ giọng.
Quẹo qua hành lang, liền nhìn thấy hai người đứng trước cổng viện chính. Giang Tứ Gia bước chân hơi chậm lại, thoáng nhìn thấy bóng dáng mảnh mai phấn hồng đó, thong thả ung dung tháo găng tay trắng, nghiêng đầu lạnh nhạt nói:
“Các anh về trước đi, mai bàn tiếp.”
Đỗ Thẩm một tay đút túi, bất mãn nhỏ giọng lầm bầm:
“Không phải nói tối nay bên thương hội có tiệc rượu sao? Anh không thể vì trọng sắc mà chậm trễ chính sự đâu ư ư…”
Một bàn tay to che miệng anh ta lại, Hạng Xung mặt lạnh cúi đầu, một tay khoác lấy cổ Đỗ Thẩm lôi đi. Đỗ Thẩm bị kéo đi, miệng “ư ử” đầy u oán. Nhưng trước thuộc hạ là một tráng hán như thế, anh ta yếu ớt như con tôm luộc, cong cả lưng cũng không thoát khỏi xiềng xích.
Giang Tứ Gia không để ý đến cảnh ồn ào đi xa phía sau, ánh mắt anh vẫn dừng lại ở ngoài cổng viện. Quân Noãn đứng ở đó, một bộ áo ngắn hồng nhạt váy lụa trắng, đôi tay trắng ngần đan vào nhau, mặt mày tĩnh lặng.
Ánh nắng chiều tà dừng trên người cô, làm cho người vốn đã thanh tú, nhã nhặn lại càng thêm mềm mại, đáng yêu.
Giang Tứ Gia từng bước một đến gần, dừng chân trước mặt cô, mi mắt cụp xuống một nửa liếc nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, giọng nói cũng nhạt nhẽo đến cực điểm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play