Đôi mắt đen như mực của Quân Noãn hơi hoảng hốt, bàn tay nhỏ trắng nõn theo bản năng túm chặt vạt áo sơ mi xanh lam nhạt, che đi phần eo bụng.
Cô giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, đúng lúc để lộ ánh mắt hoảng sợ, bối rối nhìn Giang Tứ gia, rồi lại tức giận rũ mi mắt xuống.
Những lời nghi ngờ, nhục nhã của Văn quản sự lúc trước như sấm bên tai.
Sau gần hai tháng, nếu Giang Tứ gia mặt dày vô sỉ, thật sự không muốn gánh trách nhiệm này.
Cô đích xác cũng không thể chứng minh, cha của đứa bé chính là anh.
Nếu không phải bất đắc dĩ.
Cô cũng không muốn tìm đến tận cửa, tự rước lấy nhục.
Nhưng vì đứa bé, cô vẫn muốn đánh cược một phen.
Ánh mắt sâu thẳm của Giang Tứ gia liếc nhìn cô, thật lâu sau mới mở miệng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, trầm thấp.
“Hạng Xung!”
Hạng Xung đang đứng bên cạnh sững sờ, vội vàng thu hồi tầm mắt, thấp giọng đáp lời, “Tứ gia.”
“Mệt mỏi rồi, cho cô ấy an trí một cái sân trước, chuyện này quay đầu lại nói sau.”
Nói xong câu lạnh lùng, Giang Tứ gia không nhìn anh em nhà họ Quân nữa, tự mình cất bước rời đi.
Đôi ủng quân đội bao bọc bắp chân thon dài của anh, đi ngang qua chiếc dù giấy màu xanh nhạt in hình mực nước trên mặt đất, anh vươn hai ngón tay kẹp lấy vành dù, nhấc lên, vươn cán dù thẳng tắp, bước thẳng vào màn mưa, không quay đầu lại mà đi.
Quân Noãn đứng thẳng bất động, sững sờ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đỗ Thẩm khẽ đưa đầu lưỡi chạm vào má, giơ tay xoa cổ, nghiêng mặt liếc Hạng Xung một cái.
“Cậu dàn xếp đi.”
“Mọi người giải tán đi, mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, về sửa sang lại rồi nghỉ ngơi đi. Sau bữa trưa đến thư phòng nghị sự.”
Vài vị quan tướng lũ lượt đáp lời, lần lượt cất bước rời đi.
Văn quản sự lúc này mới có khí thế, vội vàng sai gia phó cầm dù che cho các vị gia.
Mọi người đều đã đi hết.
Văn quản sự vén tay áo lau mồ hôi, mặt tươi cười nói chuyện với Đỗ Thẩm và Hạng Xung một cách cung kính.
"Đỗ Tổng Quân và Hạng Tổng Quân cũng đã bôn ba mấy ngày rồi, sớm ngày trở về phòng nghỉ ngơi đi. Đồ ăn đã cho người đi chuẩn bị rồi, bên này...", Ông ta chỉ vào anh em nhà họ Quân, vẻ mặt cẩn thận thăm dò, “Lão nô sẽ an bài sao?”
Mặc dù lúc trước tình hình căng thẳng, nhưng Giang Tứ gia lại bất ngờ giữ Quân Noãn lại, điều này có nghĩa là có nhiều khả năng anh sẽ thừa nhận huyết mạch trong bụng cô.
Lúc trước ông ta đối xử với anh em nhà họ Quân không mấy khách khí.
Ông ta nên nhân cơ hội này thể hiện, hòa giải bớt những khúc mắc mới phải.
Đỗ Thẩm không đáp lời oongvta, chỉ tiến lên khoác cổ Quân Khác.
“Quân đại phu, đi chỗ tôi ngồi một lát đi. Anh đến vừa lúc, xương vai tôi hai ngày nay cứ khó chịu mãi, anh mau xem giúp tôi với, có phải lần trước viên đạn sượt qua da, để lại di chứng gì không...”
Anh ấy trông mảnh khảnh yếu ớt, nhưng sức lực lại không nhỏ.
Quân Khác bị kéo đi theo bước chân của anh ấy, không ngừng muốn quay đầu lại, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Ấm Ấm...”
“Ai ~, có Hạng Xung an trí em gái anh rồi, anh cứ yên tâm 120 phần đi. Trước xem vết thương cho tôi đã, lát nữa tôi lại dẫn anh đi gặp cô ấy.”
Hai người cấu kết với nhau, lôi kéo nhau đi mất.
Văn quản sự cứng đờ mặt, nhìn Quân Noãn đang im lặng, rồi lại nhìn về phía Hạng Xung, “Hạng Tổng Quân?”
Hạng Xung lạnh lùng liếc ông ta một cái, vết sẹo dài một tấc trên lông mày phải khiến khuôn mặt thô kệch của anh ta trông đặc biệt hung dữ.
Khuôn mặt cứng đờ của Văn quản sự run rẩy.
Phớt lờ Văn quản sự, Hạng Xung buông tay nhận lấy chiếc dù mà gia phó đưa tới, tiến lên ra hiệu cho Quân Noãn.
“Quân cô nương, mời đi theo tôi.”
Giọng nói của vị quan tướng này trầm thấp, đầy khí thế.
Quân Noãn nắm chặt bàn tay trắng nõn đan vào nhau, khẽ gật đầu, theo anh ta cất bước rời đi.
Dù sao đi nữa, cô đã được ở lại.
Đứa bé của cô, có cha mẹ.
Thời tiết mưa buồn, từ sáng đến tối đều âm u, sương mù dày đặc cuồn cuộn như đè nặng trong lòng người ta.
Từ khi biết mình có thai, Quân Noãn đã liên tục mấy ngày không có một giấc ngủ ngon.
Giờ đây, cuối cùng cô cũng đã thành công ở lại soái phủ, thần kinh căng thẳng bấy lâu chợt thả lỏng, không nghĩ ngợi gì, cô liền cuộn tròn trên giường ngủ một giấc.
Giấc ngủ này không yên ổn, ý thức mơ mơ màng màng, không biết là mơ hay là hồi ức.
Ngày Mười Chín tháng Tư đó, quân đội của Giang Tứ gia nhập trú phủ binh Hồng Thành.
Thư viện vì chiến hỏa mà nghỉ học, nhưng chỉ ba năm ngày nữa là có thể hoạt động bình thường trở lại.
Cô cần ôn lại những kiến thức mới lạ trước đó một lượt.
Quân Noãn đã tắm rửa xong, vì trong nhà không có ai, cô khóa chặt cả cửa trước và cửa sau, tùy ý khoác một chiếc váy bông mỏng manh cộc tay, cắt diêm thắp sáng đèn dầu trên bàn.
Vừa ngồi vào bàn, liền nghe thấy tiếng "loảng xoảng" ngoài cửa sổ.
Ngay sau đó là tiếng bước chân rõ ràng, dồn dập.
Lòng Quân Noãn bỗng căng thẳng, phản ứng đầu tiên là đứng dậy, nhìn quanh một vòng, muốn tìm một vật gì đó tiện tay để phòng thân.
Gần đây Hồng Thành quá hỗn loạn, có bao nhiêu phụ nữ xung quanh bị người ta hãm hại trong loạn lạc chiến tranh.
Tiếng động này, tuyệt đối không phải anh trai cô đã trở về!
Không đợi cô bước chân, cửa phòng cũng "leng keng" một tiếng bị phá vỡ mạnh mẽ.
Trong màn đêm u ám, đèn dầu trong phòng bị gió lạnh tràn vào thổi lay động.
Ngoài cửa có một bóng người cao lớn, ánh nến nhảy múa, ánh sáng mờ ảo lướt qua khuôn mặt lạnh lùng, sắc bén của anh. Khi cặp mắt như chim ưng kia nhìn chằm chằm tới, căn phòng "phập" một tiếng tối sầm lại.
Trong sân, mưa gió ập xuống, Quân Noãn nghe thấy tiếng nức nở kinh hãi của mình bị cuốn theo tiếng gió.
“Anh đừng tới đây...”
“Anh trai! Anh trai!!”
Cô khản giọng kêu lên, cố gắng dọa kẻ không mời mà đến này đi.
Anh trai cô không có ở nhà…
Anh trai cô bị lính áp giải đến phủ binh để chữa trị vết thương cho quân lính của Giang Tứ gia bị thương trong chiến tranh, đã gần nửa tháng không trở về rồi.
Cô rõ ràng đã khóa kỹ cửa hàng, và đóng cả cửa sau nữa…
Người đó như cơn gió ập đến gần, một tay che miệng cô lại, giọng nói khàn khàn, “Đừng kêu.”
Quân Noãn nín thở ngả ra sau, vòng eo chạm vào bàn viết. Ánh sáng tuy mờ, nhưng đủ để cô nhìn rõ khuôn mặt gần kề.
Người đàn ông có đôi mày kiếm đoan chính, đồng tử sâu thẳm không thấy đáy, là một khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh. Hơi thở của anh lại khiến khắp người cô lạnh toát, lông tơ dựng ngược.
“Có biết xem bệnh không?”
Tay anh mạnh mẽ, chiếc nhẫn đá quý màu vàng nhạt trên ngón trỏ cộm đau nhân trung cô, trên trán toàn là mồ hôi, môi lại đỏ tươi một cách quỷ dị.
Quân Noãn run rẩy, trong lòng thực sự sợ hãi, gật đầu lia lịa.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn cô gần hơn, ánh sáng mờ ảo, tầm mắt bình tĩnh dừng lại trên cổ áo rộng thùng thình và chiếc cổ mảnh mai mềm mại của cô.
Quân Noãn trực giác thấy nguy hiểm, trong lúc hoảng loạn, hai tay cô dùng sức kéo lấy cổ tay áo quân phục của anh, 'ô ô' giãy giụa, hơi nước mịt mờ trong đôi mắt đào hoa đen nhánh tràn ra vẻ yếu ớt đáng thương mà cầu xin.
‘Tôi biết xem bệnh! Sẽ biết phối thuốc! Cũng sẽ sắc thuốc! Ngài buông tôi ra...’
Mùi hương thanh khiết xộc vào mũi, xúc cảm lòng bàn tay mềm mại tinh tế.
Người đàn ông khẽ cụp mí mắt, dường như không hiểu ý trong ánh mắt cô, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như được điêu khắc, giọng nói khàn khàn.
“Thuốc thôi tình giải dược, có thể phối không?”
Đôi mắt đẫm nước của Quân Noãn mở to, dùng sức gật đầu, “Ngô ngô!!”
Đôi mắt cô ngây thơ vô tội, ẩn chứa sự mong chờ mà nhìn anh.
Cảm giác khô nóng mãnh liệt chảy khắp người.
Khóe môi đỏ tươi của Giang Thăng khẽ nhếch, buông tay đang nắm cằm môi cô, khàn giọng lẩm bẩm.
“Tôi rất gấp, cô nhanh đến mức nào?”
“Rất nhanh, tôi rất nhanh! Có thuốc viên!”
Quân Noãn hoảng hốt đến mức thở dốc một tiếng, nắm tay co người lại phía sau, quay người định chạy.
Ngay giây tiếp theo, một cánh tay mạnh mẽ vòng lấy eo cô, ôm cô bổng lên không trung, hơi thở nóng hổi áp sát tai cô.
“Muốn chạy?”
Nước mắt Quân Noãn đã chảy xuống, hoảng sợ thở gấp giải thích, “Tôi đi lấy thuốc cho ngài! Tôi không chạy!”
Cô làm sao dám chạy? Chạy không phải là tìm chết sao?
Giang Thăng không tin, “Mang tôi cùng đi.”
Bàn tay khoác trên eo cô chặt như gọng kìm, Quân Noãn chỉ có thể dẫn anh cùng ra khỏi phòng.
Ngoài phòng, gió điên cuồng gào thét, như điềm báo trước cơn bão sắp đến.
Cô đưa anh đến phòng anh trai mình, sau đó lao vào góc tủ bị khóa, kiễng chân sờ lấy chìa khóa trên đỉnh tủ, tay run rẩy mở khóa.
Trời tối đen, tiếng sấm "hoa lạp" một tiếng vang lên ầm ầm chiếu sáng căn nhà trong chớp mắt.
Giang Thăng đứng trong phòng, nhìn bóng hình xinh đẹp áo váy xộc xệch bị dọa đến run rẩy, ổ khóa cùng chìa khóa cùng lúc lăn xuống đất.
Cô không kịp nhặt, nhanh chóng tìm kiếm trong tủ giữa những chai lọ, những chiếc bình sứ lạch cạch lăn xuống đầy đất.
Cô thực sự rất sợ, khi nắm lấy bình thuốc quay người nhìn lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không chút huyết sắc, thân hình nhỏ nhắn run rẩy dữ dội.
Cô sợ anh, sợ anh dưới tác dụng của thuốc kích dục sẽ làm chuyện xấu với cô.
“Hai, hai viên.”
Giang Thăng nhận lấy bình thuốc, đôi mắt đen sâu thẳm trước sau vẫn dừng lại trên người cô, ngửi thấy hơi thở hương thơm thuộc về thiếu nữ, nuốt thuốc xuống.
Nhưng anh không phải hạng người mượn thuốc để làm càn.
Quân Noãn lùi lại dựa vào góc bàn, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong bóng đêm.
Khi đó, cô thật sự nghĩ mình đã thoát được một kiếp.